Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 058

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 058
Đến từ Vân Đình cảm động
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Chương 11 đến từ Vân Đình cảm động.

Mặc Thanh Thu quả nhiên không để cho Ôn Nhã lại thất vọng, lập tức phóng thích Bình vương.

" Cha, sau khi trở về, nhờ cha nói lại cho mẫu thân biết, ta rất khỏe, đừng để bà phải lo lắng ". Ôn Nhã giúp Bình vương gia thu dọn xiêm y, Bình vương gia mặc y vải bố thô, giảm ít đi sự uy phong lẫm liệt, nhưng lại có thêm mấy phần của cha hiền.

" Nếu như có thể, cha tình nguyện ở lại đại mạc, để con trở về ". Bình vương gia cảm khái nói.

" Cha, không cần phải lo lắng cho ta, bọn họ sẽ không làm gì ta a ". Ôn Nhã cười cười.

" Con nhất định phải tận mắt nhìn thấy Bình vương gia an toàn trở về Vân Đình ". Ôn Nhã xoay người, nói với Mặc Thanh Thu.

Mặc Thanh Thu nhìn thấy Ôn Nhã và Bình vương gia, dáng vẻ phụ tử tình thâm, trong lòng hắn rất vô vị, Ôn Nhã yêu cầu hắn, tuy rằng hắn thật sự không thích, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.

" Sư phụ, hay là để đệ tử bồi sư muội đi ". Da Luật Độc đề nghị, thật vất vả mới đem sư muội trở về đại mạc, hắn thật sự rất sợ, chớp mắt một cái, su muội liền lại chạy khỏi hắn.

" Không cần, hiện tại con tốt xấu gì cũng là Đại Mạc Vương, không thể cả ngày chạy theo nữ nhân ". Mặc Thanh Thu nhàn nhẹt quét Da Luật Độc một chút, hắn quả thực không dám nói nữa.

." Con yên tâm, có ta ở đây, Tiểu Nhã sẽ không dám chạy trốn lần nữa ". Một lát sau, Mặc Thanh Thu tiếp tục nói, Da luật độc cũng chỉ có thể gật đầu tán thành.

Ôn Nhã cùng Bình vương gia cưỡi ngựa, một đường hướng về phương hướng Vân đình mà đi, phía sau còn có mười mấy thân vệ binh của Đại Mạc cùng đi theo.

" Tiểu Nhã, phía trước chính là Vân đình vương triều, con cũng nên trở vể đi." Nhìn biên thành phía trước, Bình vương gia liền nói.

" Không còn cách nào khác, con muốn tận mắt nhìn thấy cha Bình an trở lại Vân Đình ". Ôn Nhã cười nói, gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc mềm mại của nàng, ở trong gió, tựa hồ cũng chen lẫn một tia nhành nhạt buồn bã của biệt ly sầu.

Bình vương nhẹ nhàng vuốt nhẹ sợi tóc bay loạn trong gió cho nàng, cuối cùng nhìn Ôn Nhã một chút, quay đầu ngựa lại, một chân dùng sức nhất giáp, dưới tiếng hí dài của bảo mã, rời khỏi Ôn Nhã càng ngày càng xa.

Xa Xa chính là quốc thổ của Vân Đình vương triều, gần ngay trước mắt, mà như xa tận cuối chân trời. Dường như chỉ cần nàng đồng ý, nàng liền có thể trở về lại Vân Đình, nơi đó có những người đang chờ đợi nàng. Ôn Nhã ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn biên thành hùng vĩ của Vân Đình đang lụi tàn, bởi vì những người ở đó, làm cho nàng yêu Vân đình hơn, cũng bởi vì mấy người ở đó, làm cho nàng phải rời khỏi quốc thổ.

" Ôn cô nương, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là nhanh trở về thôi!." Binh lính đi theo cung kính nói, Vương đã căn dặn bọn họ, nhất định phải xem trọng nàng, nếu để Ôn nhã gặp bất trắc gì, chắc chắn bọn họ sẽ bị vấn tội a.

Thu hồi ánh mắt lưu luyến, Ôn Nhã cũng không làm khó bọn họ, quay đầu ngựa lại, liền đi trở về.

" Gào, gừ ~ " Đột nhiên, âm thanh dã thú vang lên ở trên vùng thảo nguyên trống trải, vì không có chướng ngại vật gì, nên âm thanh được truyền đi rất xa.

" Chúng ta gặp phải sói rồi ". Thân binh nghe được tiếng của sói, tất cả sắc mặt đều thay đổi. Nếu chỉ có một con thì còn xử lý được, nếu gặp cả bầy thì nguy to.

Ôn Nhã sắc mặt nghiêm nghị, quay đầu ngựa lại, liền hướng lều trại của đại mạc mà phóng đi.

" Gào gừ ~! " Tiếng tru của sói càng ngày càng rõ ràng, không phải là một con, mà là một bầy sói.

" Chạy mau! ". Thủ lĩnh thân binh lớn tiếng hô to, chân dưới dùng sức đạp con ngựa, chú ngựa bị đau, càng chạy nhanh chóng.

Chú ngựa đang chạy với tốc độ rất nhanh, một con sói đen, đôi mắt xanh mượt, từ trong bụi rậm xông ra, chậm rãi hướng bọn họ đi tới gầm gừ.

" Nhanh, Mau bảo vệ Ôn cô nương, tìm cách cho nàng chạy ra ngoài! ". Bầy sói hiện tại đã bao vây xung quanh họ, không cho bọn họ có cơ hội chạy ra.

Trên thảo nguyên, tiếng vó ngựa, tiếng bầy sói kêu gào, ùng ùng kéo đến. Ôn Nhã liền lấy ra thanh bảo kiếm mang trên người, một kiếm liền chém xuống con sói đầu đàn, máu lập tức văng ra nhuộm đỏ một vùng thảo nguyên. Ôn Nhã liên tiếp ra tay với những con sói khác, trên người cũng đã nhiễm một chút huyết đỏ tươi.

" Ôn cô nương, đừng giết nữa! Nếu càng giết, sẽ gây thêm chú ý cho nhiều dã thú đến đây càng nhiều! Thân binh nhìn thấy Ôn Nhã nổi lên sát niệm, liền vội vàng khuyên nhủ, mùi máu tanh nồng nặc, sẽ là nguyên nhân hấp dẫn các loài dã thú khác đến đây!

Ôn Nhã cau mày, lúc này mới thu hồi bảo kiếm, tận lực không cho mùi máu tanh vấy lên thân thể của mình. Thế nhưng, bầy sói càng đến càng đông, nhưng không chỉ có bầy sói, mà còn có những loài dã thú ăn thịt vì mùi máu liền thay nhau đến, ánh mắt tham lam, nhìn đám người Ôn Nhã mà thèm nhỏ dãi.

" Chạy mau! ". Bầy sói thực sự quá đông, hiện tại nhiều người cũng đã bị thương. Ôn Nhã bọn họ liền bỏ lại những chú ngựa, phi thân bay ra khỏi vòng vây.

Số lượng bầy sói thực sự quá nhiều, bất tri bất giác, Ôn Nhã đã tách rời khỏi nhóm thân binh một khoảng cách khá xa.

Ôn Nhã tránh lạm sát, nhưng một con sói đang ở trước mặt nàng, chuẩn bị tấn công nàng, ngay ở thời điểm nàng muốn động thủ, thì một bóng người y phục màu đen, lấy tốc độc cực nhanh, giẫm lên đầu sói nhanh chóng chạy tới phía Ôn Nhã.

Trong lúc Ôn Nhã còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên eo đột nhiên căng thẳng, cả người liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Ôn Nhã còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, chỉ phát hiện người này võ công rất cao, bởi vì người này có thể dùng tốc độ cực nhanh chảy khỏi đám sói ở bên dưới, việc này có lẽ nàng cũng không thể làm được.

Ôn Nhã không có giãy dụa, chống đối, vẫn để yên cho người đó ôm mình, một đường bay ra khỏi bầy sói. Đã thoát khỏi bầy sói, nhưng người kia cũng chưa có dừng lại, mà là một đường hướng về phía trước.

" Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta?". Sau khi thoát hiểm, Ôn Nhã liền hỏi, người này rõ ràng không phải là Mặc Thanh hay Da luật độc, cũng không phải là Mặc Khanh, nhưng cái ôm ấm áp này lại khiến nàng an lòng đến kì lạ, trực giác nói cho nàng biết, người này sẽ không làm hại đến nàng.

Người kia cũng không nói gì, chỉ là dùng cánh tay ôm nàng chặt một chút, đem đầu của Ôn Nhã vùi vào lồng ngực hắn, một tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ ấy, khiến cho tâm tình buồn bực của nàng lúc nãy đã dần bình tĩnh lại.

Một lát sau, Ôn Nhã từ trong lồng ngực của hắn y nhân, ngẩng đầu lên, nàng lấy hết dũng khí, dùng đôi tay mình gỡ tấm khăn che mặt của hắn xuống.

Một gương mặt vô cùng quen thuộc, một gương mặt mà nàng ngỡ rằng sẽ không còn xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, Ôn Nhã thật sự vô cùng ngạc nhiên.

" Sao hả? Không lẽ, nhanh như thế nàng liền quên ta rồi sao?" Nhìn dáng vẻ Ôn Nhã trợn mắt ngoác mồm, Vân Lâm tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu hôn lên phía má phải của nàng một cái.

" Ngươi! Mau thả ta ra! ". Nhìn thấy khuôn mặt của Vân Lâm, Ôn Nhã liền dùng sức xô đẩy, lúc nàng nhìn thấy hắn, trong đầu như là bị sét đánh trúng, nàng bất luận nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ lại gặp hắn.

Vân Lâm cười cười, tùy ý để Ôn Nhã đáng vào ngực của mình, hắn vất vả lắm mới có cơ hội tìm thấy nàng, hắn muốn nói cho nàng biết, bản thân hắn nhớ nàng biết bao nhiêu. Vân Lâm không nói gì, chỉ đem đầu của Ôn Nhã đặt sát vào ngực mình, nếu như nàng có thể biết được rõ ràng tâm ý của hắn, tiếng tim đập này, chỉ vì nàng mà đập.

Ôn Nhã bị chặn lại tầm mắt, qua một lúc lâu, Vân Lâm mới dừng lại, đem Ôn Nhã đặt xuống đất.

" Không ngờ, ngươi lại dám chạy đến đại mạc, ngươi có biết, nếu ta hô to một tiếng, ngươi cũng đừng mơ mà trở về Vân đình!". Ôn Nhã được thả xuống, liền tức giận nói.

Người này thực sự là quá đáng ghét, rõ ràng đã làm chuyện quá đáng với nàng, nay còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng a.

" Ta tin nàng sẽ không làm như vậy! ". Vân Lâm cười cười, không để trong lòng lời uy hiếp ban nãy của nàng, giơ tay hướng về phía trong y phục, lấy ra một gói giấy bao dầu, đưa cho Ôn Nhã.

" Mau mở ra xem.""

" Là gì vậy?". Ôn Nhã không hiểu ý nhìn Vân Lâm, nhìn sơ gói giấy bao dầu này giống như là đang gói thức ăn, nàng đã từng nghe qua hương vị thơm ngọt này, nhưng chẳng lẽ, hắn từ nơi vân Đình xa xôi đến đại mạc, chỉ là vì muốn đưa nàng thức ăn chứ?

" Không có độc, mấy ngày trước là tiết Trung Thu, ở đại mạc có lẽ chưa từng biết Tiết trung thu là gì, ta nghĩ, nàng nhất định sẽ rất nhớ nhà, cho nên liền mang đến cho nàng một ít điểm tâm ". Vân Lâm thấy dáng vẻ cảnh giác của nàng, cười cười, chính mình mở giấy bao dầu ra, bên trong là ba cái bánh ngọt được làm rất tinh xảo, khả là do Vân Lâm để ở trong ngực đã rất lâu, nên bánh ngọt hình dạng đẹp cũng đã bị đè ép đến méo mó.

" Cái này.. chính là.. ngươi mang đến cho ta sao?" Ôn Nhã đôi hàng mày nhếch lên, lý do hắn đến đây thật sự là chỉ muốn đưa nàng mấy khối bánh ngọt này sao? Không phải là sự thật chứ? Ôn Nhã còn đang hoài nghi.

" Để ở trong đã lâu, chắc đã bị đè hỏng rồi, thôi bỏ đi, nàng muốn ăn thứ gì, Đại mạc vương cũng sẽ nghĩ mọi cách để thỏa mãn nàng. Mấy khối bánh ngọt này của ta, chắc có lẽ là quá ít với nàng rồi." Vân Lâm cười cười, trong giọng nói nồng đậm mùi ghen tuông, hắn nói xong liền thu lại gói giấy bao dầu lại.

" Đợi chút! Ngươi đã có lòng đem đến cho ta, hiện tại, lại còn muốn đem cất nó sao! ". Thấy Vân Lâm định đem bánh ngọt cất đi, Ôn Nhã vội lấy tay đoạt lại, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Vân Lâm, nàng có chút thật không nỡ.

" Tuy rằng, bánh hình dạng đã bị ta áp đến xấu đi, nhưng mùi vị cũng khá ngon, nàng mau nếm thử đi.". Thấy Ôn Nhã lấy đi bánh ngọt trên tay mình, trên mặt Vân Lâm liền khôi phục lại thần thái ban đầu, mặt chờ mong nhìn Ôn Nhã.

Ôn Nhã ngờ vực liếc nhìn mắt nhìn hắn, liền cầm một cái bỏ vào trong miệng cắn nhẹ.

" Phụt! " Vừa mới đưa vào miệng, Ôn Nhã liền trực tiếp phun bánh ngọt trở ra ngoài.

" Vân Lâm, ngươi đường xa chạy tới đây, chỉ muốn đùa giỡn ta thôi sao! ". Ôn Nhã nói, đây là cái bánh khó ăn nhất mà nàng đã từng ăn a.

" Nó, rất khó ăn sao? Ta rõ ràng là nghe theo lời ngự trù chỉ dạy, làm sao lại khó ăn đến như vậy?". Vân Lâm nhỏ giọng thì thầm. từ Ôn Nhã lấy lại cái bánh ngọt khác bỏ vào trong miệng, nhai, nghiền, ngẫm mấy lần, sắc mặt cũng trở nên quái lạ, quả nhiên cái bánh này rất khó ăn, hắn nuốt cũng không được, mà nôn ra cũng không xong a.

Vân Lâm tuy rằng nói rất nhỏ, nhưng Ôn Nhã vẫn có thể nghe được, trong lòng liền hoảng hốt, theo lời hắn nói, lẽ nào những chiếc bánh này là do hắn tự làm sao đó tự mang đến cho nàng sao? Không thể nào? Ôn Nhã trong nháy mắt hầu như liền phủ quyết, nhưng mà, ngoại trừ hắn, ai còn có thể làm ra cái loại bánh khó ăn này chứ? Đáy lòng nàng tự nhiên có những dòng nước ấm áp chảy qua.

" Thật ra, cũng ngon a, không có đến nỗi khó ăn như vậy " Ôn Nhã nói, từ trong tay lại lấy thêm một cái bánh bỏ vào trong miệng, nhai, nghiền, ngẫm mấy lần rồi mới nuốt xuống.

" Nó thật sự rất khó ăn, nàng vẫn là đừng ăn a ". Vân Lâm trên mặt bối rối, băn khoan, từ trong tay Ôn Nhã lấy lại những chiếc bánh ngọt còn lại.

" Trả lại cho ta! Ngươi đã mang đến cho ta, làm sao có thể lấy lại chứ ". Ôn Nhã trừng mắt nhìn Vân Lâm một chút, nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của hắn, nàng lại giật ngược bánh trở về.

" Cùng nhau ăn đi! ". Ôn Nhã lấy cái bánh ngọt chia cho Vân Lâm, ở trên bãi cỏ thơm mát, cùng ngồi xuống, hai người im lặng, cùng nhau ăn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )