Đại Mạc vương sau
← Ch.056 | Ch.058 → |
Chương 10 Đại Mạc vương sau
" Ta mặc kệ là như thế nào, người nhất định phải thả Bình vương gia, nếu như, người không chịu thả người, cả đời này, con sẽ không để ý đến người nữa! ". Thần sắc Ôn Nhã kích động hướng Mặc Thanh Thu hét to, đổi là trước đây, nàng cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với Mặc Thanh Thu, nhưng kể từ khi biết hắn là cha ruột của mình, nàng đã đối với phần tình cảm kia đã tự nhiên hơn.
" Ngươi vì một người ngoài, mà cùng ta tranh cãi đáng sao?" Mặc Thanh Thu mặt lạnh hỏi, nếu đổi lại là Ôn Nhã trước đây, một câu này nhất định sẽ bị dọa đến, khiến nàng không dám nói luôn.
" Ông ta không phải là người ngoài, ông chính là cha của ta! ". Ôn Nhã quật cường nói, nàng đến đại mạc mục đích chính, chính là cứu Bình vương và Mặc Khanh, hiện tại cũng đã đến rồi, nhất định phải tìm cách thả bọn họ đi mới được!
" Sư muội, bình tĩnh đừng nóng, sư phụ không có nói là sẽ không thả người, chỉ là muốn giam họ thêm một thời gian ngắn nữa mà thôi." Da Luật Độc khuyên nhủ.
" Tại sao phải chờ đợi thêm một thời gian nữa, đến cùng các người muốn thế nào! Các người thả cha ta đi, cũng đâu có ảnh hưởng hoặc gây trở ngại đến kế hoạch của các người a! " Ôn Nhã không muốn nghe lý do của bọn họ, hiện tại nàng chỉ muốn làm cho bọn họ thả người!.
" Im miệng! Ngươi còn gọi hắn là một tiếng cha, ngươi có tin, ta hiện tại liền giết chết hắn hay không? ". Tuy rằng xưa nay Mặc Thanh Thu chưa từng thừa nhận Ôn Nhã là nữ nhi của hắn, nhưng cứ đứng trơ mắt mà nhìn Ôn Nhã cứ luôn mồm luôn miệng kêu người khác là cha, Mặc Thanh Thu trong lòng cảm thấy buồn bực đến kỳ lạ, giống như hắn đã bị ai đó cướp đi một vật gì rất là quan trọng.
Ôn Nhã bị Mặc Thanh Thu quát một tiếng, đã liền sợ rồi, Mặc Thanh Thu đối với nàng vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, chưa từng nhìn thấy hắn phát hỏa lớn như vậy, thật sự trong lòng nàng có chút sợ sệt.
" Người, nếu dám giết ông ta, vậy.. ta cũng sẽ không bỏ qua cho người! ". Ôn Nhã lạnh lùng nhìn Mặc Thanh Thu, vén rèm liền xông ra ngoài.
" A! ". Ôn Nhã vừa chạy vội đi ra, cũng không để ý phía bên ngoài cửa có người hay không, kết quả lập tức va vào một thân người mềm mại, nàng là người có võ công, dù trấn động mấy cũng sẽ liền đứng vững, thế nhưng người khác thì không có số may giống nàng như vậy a.
" Ngươi! Nữ tử này thật to gan! Dám va vào Vương hậu của chúng ta, không muốn sống à! ". Ôn Nhã mới vừa muốn mở miệng nói lời xin lỗi, một âm thanh sắc bén nữ tử liền vang lên.
" Kính Hồ! Không được nói loạn ". Nữ tử ngã trên mặt đất được nâng dậy, khẽ quát nói.
Ôn Nhã lúc này mới nhìn rõ dung mạo người vừa nãy mình mới đụng vào, một gương mặt trái xoan tinh xảo, mày, mi mục như hoa, dáng vẻ ôn hòa, khiến người nhìn thấy đã yêu. Một bộ dáng đáng thương, nhu nhược thật khiến người ta thương xót. Ôn Nhã nghĩ thầm.
" Vương Hậu, Kính hồ cũng chỉ là lo lắng thân thể của người a, người thân thể yếu đuối, làm sao chống đỡ lại cái va chạm ban nãy của nữ tử ấy?" Kính Hồ nhẹ nhành đánh phủi bụi bậm trên người Vương hậu, oán giận nói.
" Vị cô nương à, thực sự là ngại quá, Kính Hồ là nha hoàn bên cạnh ta, chẳng qua cũng chỉ là lo lắng cho thân thể của ta, nếu có gì mạo phạm tới cô nương, kính xin cô nương thứ lỗi, bỏ qua cho ". Nử tử ôn nhu nở nụ cười, nói lời lành với Ôn Nhã.
" Vương Hậu quả là khách khí, tiểu nữ đã mạo phạm tới Vương hậu, là tiểu nữ không đúng ". Ôn Nhã nói, Vương Hậu đầu tiên đã chịu nhận lỗi trước, nếu nàng còn làm khó, thì đúng là nàng không phải rồi.
" Đã xảy ra chuyện gì? ". Da luật độc cùng Mặc Thanh Thu đi ra, bọn họ muốn đến xem đại quân đã chuẩn bị như thế nào, thì lại nghe được âm thanh của nữ tử bên ngoài.
" Biết Vũ gặp qua Ta vương, gặp qua nghĩa phụ ". Biết Vũ vương hậu nhìn thấy Da Luật Độc cùng Mặc Thanh Thu đi ra, đem tay phải của mình đặt ở trước ngực bên trái, khom lưng hành lễ nói.
" Nghĩa phụ! Ngươi gọi ông ta là nghĩa phụ sao! ". Thời điểm vừa nghe Biết Vũ xưng hô Mặc Thanh Thu là nghĩa phụ, Ôn Nhã toàn bộ khuôn mặt đã tức giận, chỉ vào Mặc Thanh Thu, giận dữ hỏi.
" Cô nương làm sao vậy? Ông ấy chính là nghĩa phụ của ta, may mà có nghĩa phụ, mạng này của ta mới có thể kiếm về ". Biết Vũ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nên kinh hoảng nói.
" Ha, Ha! Được lắm! Mặc Thanh Thu! Ông đã làm rất tốt ". Ôn Nhã chỉ cảm giác tim của mình như bị nhiều cây kim đâm vào rất đau, cha ruột của nàng, mang nàng về nuôi dưỡng, nhưng lại không chịu nhận nàng, hắn mặc kệ nàng cũng được đi, nhưng không ngờ, hắn ở bên ngoài cư nhiên lại thu nhận một nghĩa nữ khác! Trong lòng nàng, đau lắm, thật sực rất đau, đau đến không thể hô hấp được, Ôn Nhã lấy tay che lại trái tim đang nhói đau của mình, hận không thể đem trái tim này bỏ đi, như vậy sẽ không còn đau nữa.
" Tiểu Nhã ". Mặc Thanh Thu nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Ôn Nhã, hắn không nhịn được đau lòng, liền đi đến phù trợ Ôn Nhã.
"Ông, đừng đụng đến ta! ". Ôn Nhã trực tiếp hất tay Mặc Thanh Thu ra, lảo đảo lùi lại mấy bước.
" Mặc Thanh Thu! Ta hận ông! Ta hận Ông!!! ". Đôi ta nắm chặt tà váy, Ôn Nhã nhìn Mặc Thanh Thu bi phẫn nói, nước mắt không tự chủ liền chảy xuống, sau khi nói xong, Ôn Nhã hồn bay phách lạc xoay người rời khỏi.
" Nghĩa phụ, nàng ấy làm sao vậy?" Biết Vũ hoàn toàn kinh ngạc, căn bản không biết chuyện gì đang phát sinh.
" Không có gì, thân thể con không tốt, sớm quay về nghỉ ngơi đi ". Mặc Thanh Thu lạnh nhạt nói, nói xong cũng lướt qua Biết Vũ rời khỏi, hắn rất muốn biết Ôn Nhã hiện tại thế nào rồi, nàng từ nhỏ rất ít ở trước mặt hắn khóc, bởi vì nàng biết hắn không thích người khác khóc, lúc nãy nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn thật sự rất đau lòng.
" Không có việc gì, nàng cũng đừng đi tới đi lui, náo loạn như vậy ". Da Luật Độc lạnh lùng ném tiếp một câu, cũng liền vội vã rời khỏi, đôi chủ tớ Biết Vũ vẫn là đứng ngơ ngác ngoài lều.
" Tất cả bọn họ như vậy là sao? " Một lát sau, Biết Vũ mới sững sờ hỏi.
Ôn Nhã cũng không biết chính mình làm sao rời khỏi, cả người hoàn toàn nằm trong trạng thái hỗn loạn, đầu chỉ biết là Biết Vũ gọi hắn là nghĩa phụ, lời nói đó cứ xoay quang đầu nàng, nàng làm sao cũng không thể xua tan. Nếu như có thể, nàng tình nguyện cái gì cũng không biết sẽ tốt hơn.
" Ôn Nhã, con chờ chút! ". Mặc Thanh Thu đuổi theo phía sau Ôn Nhã, đã gọi nàng mấy lần, Ôn Nhã cũng chưa từng quay đầu liếc nhìn hắn.
" Ôn Nhã, con đừng náo loạn như vậy nữa! ". Mặc Thanh Thu bước nhanh về phía trước, dùng hết sức kéo Ôn Nhã, nhìn bản thân lại nhìn thấy trên mặt của Ôn Nhã đã rơi đầy lệ, trong lúc nhất thời, dĩ nhiên hắn cũng không biết nói gì cho phải.
" Ta nhận Biết Vũ làm nghĩa nữ, cũng chỉ là vì muốn giúp sư huynh con đoạt lại quyền thừa kế đại mạc ". Qua một lúc lâu, Mặc Thanh Thu mới nhẹ giọng nói, hắn xưa nay chưa từng hướng về bất kỳ ai giải thích việc gì cả, nhưng nhìn thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy, Mặc Thanh Thu bất đắc dĩ cũng nên phải giải thich một chút.
" Gì chứ? Vậy thì đã sao? Ông chung quy cũng yêu thương hài tử của người khác nhiều hơn con mình rồi, Ôn Nhã quay đầu đi, ở đáy lòng không tiếng động mà kháng nghị.
" Con đừng như vậy nổi nóng nữa, bất quá ta đáp ứng con, thả bình vương gia trở về Vân đình vương triều. Đại mạc không giống như là ở Vân đình, trên thảo nguyên của đại mạc rất nhiều dã thú, không cẩn thận, con liền có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, con vẫn là nên trở về lều trại đi ". Mặc Thanh Thu thấp giọng khuyên nhủ, điều kiện này là hắn đã chiều nàng đến cực hạn rồi.
Lúc mới mang nàng về nuôi dưỡng, cho dù không có tương nhận, hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhã nhận người khác làm cha, còn cùng người khác thân thiết như vậy, Mặc Thanh Thu trong lòng liền bắt đầu khó chịu. Dù sao nàng cũng là huyết thống của hắn, dù sau nàng cũng là một tay hắn nuôi lớn, nói thế sao, cũng có nhiều cảm tình a.
Ôn Nhã giơ tay lau lệ trên mặt, xoay người đi trở về, không phải là nàng sợ dã thú trên thảo nguyên, mà là vì muốn nhanh chóng cho Mặc Thanh Thu thả Bình vương gia trở về Vân đình.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |