Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 075

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 075
Gặp kẻ trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Vào đêm hôm sau của yến hội, đã xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ.

Chuyện thứ nhất hoặc là không đáng giá nhắc tới, đó là một vị khách nhân theo chủ nhân Đông Diệu quốc tới bị trượt chân rơi vào một giếng cạn, vị trí này lại ở một nơi vắng vẻ của hoàng cung, lại ít người đi qua, đợi đến khi thi thể bị vớt lên, người này đã chết hẳn rồi. Đối với chủ nhân Đông Diệu quốc thái tử Đoan Mộc Thiên Khung mà nói, mạng của những văn nhân này không đáng giá nhắc tới, cho nên chuyện này cũng không có nói cho mọi người, chỉ sai người len lén tìm chỗ chôn.

Chỉ cần có người tinh tế quan sát, liền sẽ phát hiện người này tử trạng có chút quái dị, đầu lưỡi của hắn bị người cắt đứt, hai cổ tay cũng bị bẻ gãy, hai cánh tay mềm buông thõng xuống đất, có chút dị dạng. Mà người này chính là người đã có những lời lẽ nhục mạ Viêm Đạm vương phi ở trên yến hội.

Chuyện thứ hai: bức họa cổ giả kia bị người đánh cắp đi. Chuyện này phát sinh sau, Văn Nhân Lưu cũng không có phong tỏa tin tức, giống như có tâm để cho mọi người biết. Tuy nói bức họa cổ thật đã bị người đánh cắp, thế nhưng bức họa giả vẫn còn ở, hơn nữa còn đặt ở trong một phòng riêng, lại có thị vệ đặc biệt trông chừng, dù sao bức họa giả có thể sẽ lưu lại một ít dấu vết của kẻ trộm.

Nhưng là mọi người không nghĩ tới chính là, ở muộn thêm một ngày, ngay cả bức họa giả cũng không cánh mà bay rồi!

Chuyện này bị phát hiện vào lúc rất khuya, Văn Nhân Lưu mới vừa ngủ không bao lâu, nghe tin tức lập tức từ trên giường ngồi dậy, chân mày hơi nhíu lại. Người tới bẩm báo là Hắc Phong ám vệ ở bên ngoài Thiên điện của Văn Nhân Lưu.

"... Chủ tử từng dặn dò thuộc hạ, trừ phi có người phá cửa vào trộm họa, nếu không thuộc hạ cũng không phải dễ dàng rời đi. Tối hôm qua, trong lúc thuộc hạ thất thần, một bóng đen đã nhảy tới trên nóc nhà, cho nên thuộc hạ cũng không thấy rõ người nọ là từ hướng nào bay tới."

Bởi vì Văn Nhân Dịch an bài sứ thần các quốc gia ở hành cung không giống nhau, tương đối dễ dàng phân biệt, cho nên Hắc Phong ám vệ mới nói thế này.

Văn Nhân Lưu vừa bắt đầu khẽ nhíu chân mày, ngay sau đó cũng là một bộ dáng không nhanh không chậm, chỉ lẳng lặng nghe.

Hắc Phong ám vệ không có được đáp lại, lại tiếp tục cúi đầu nói: "Người nọ vừa bắt đầu chẳng qua là đứng ở nóc nhà, bởi vì thuộc hạ vị trí vị trí không tốt, không nhìn thấy động tác của người nọ, đợi đến lúc nhìn lại, người này đã phi thân rời đi, trên tay còn có thêm một bức họa! Thuộc hạ phát hiện không ổn, vội vàng đuổi theo, đáng tiếc người nọ khinh công rất cao, thuộc hạ theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bay về hướng đông nam."

Hướng Đông Nam ở trong cung chính là của người Đông Diệu quốc.

Văn Nhân Lưu nghe được chân mày cau lại, khóe miệng giống như hiện lên cười nhẹ, ngay sau đó lại khôi phục như thường.

"Theo ý của ngươi là, bóng đen kia chỉ ở nóc nhà ngồi một lúc, lần nữa đứng dậy, người nọ liền lấy đi bức họa trong phòng?" Văn Nhân Lưu quét về phía người đang quỳ trên đất, ánh mắt lưu chuyển.

Hắc Phong ám vệ cái trán toát ra một tầng mồ hôi, nhìn thẳng ánh mắt này, khẽ gật đầu, " Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy."

Trong phòng yên lặng chốc lát, Văn Nhân Lưu chợt cười khẽ một tiếng, tiếng cười ý vị không rõ, "Được rồi, Bổn cung biết, ngươi đi xuống đi, nếu họa đã mất trộm, chỗ kia cũng không cần tiếp tục canh chừng."

Hắc Phong ám vệ được lời này, hưu một tiếng liền biến mất ở trong phòng.

Văn Nhân Lưu xuống giường, hướng phía cửa vỗ tay một cái, " Người đâu, phục vụ Bổn cung thay quần áo."

Vừa nói như vậy xong, hai tỳ nữ lập tức cúi đầu vào hầu hạ Văn Nhân Lưu mặc, mà người nọ là giơ hai cánh tay, hai tròng mắt nhẹ nhàng nhắm lại, an tĩnh dung nhan tuấn mỹ bức người, làm cho người ta không nỡ tiết độc.

Một lúc sau, hai hàng mi đen dày rung lên, ánh mắt chậm rãi mở ra, "Được rồi, đều lui ra đi. Các ngươi đi gọi người canh giữ Thiên Điện tới."

"Dạ." Hai tỳ nữ xinh đẹp nhìn hắn đầy lưu luyến rồi lẳng lặng lui ra, lại không đổi được nam tử cao quý này liếc nhìn một cái.

Hai thị vệ bị gọi tới quỳ trên mặt đất chờ đợi, trong mắt đều là không tin. Bức họa kia cư nhiên mất? Làm sao có thể?! Bọn họ vẫn canh giữ ở cửa điện, căn bản không có người đến gần nơi đó!

Nhưng là bọn hắn cũng biết, thái tử điện hạ chưa bao giờ nói giỡn, nếu Điện hạ đều nói mất, vậy thì nhất định là mất!

Bọn họ trong lúc kinh nghi cũng hết sức e ngại. Mặc dù lần này bị mất là bức họa giả, nhưng là thái tử điện hạ nếu coi trọng như vậy, chứng tỏ bức họa giả này nhất định cũng rất quan trọng. Ai ngờ bọn họ trông chừng bất lực, họa thế mà mất.

"20 đại bản, sau đó đi nhận phạt." Văn Nhân Lưu lạnh lùng ném ra một câu, sau đó đứng dậy ra cửa, hướng về Thiên Điện bước đi. Hai thị vệ vội vàng theo ở phía sau.

Sau lưng hai thị vệ nhất thời thở ra, hoàn hảo, chẳng qua là 20 đại bản, không cần mạng. Đừng xem thái tử điện hạ chuyện gì cũng thoải mái, nhưng chỉ cần thật sự phạm vào sai lầm lớn, thái tử điện hạ là tuyệt sẽ không nuông chiều.

Trong cung có rất nhiều Thiên Điện lớn nhỏ, mà Thiên Điện đặt bức họa lại ở một nơi vắng vẻ. Bức họa để lại một nơi không gây chú ý như vậy, ngoài cửa lại có khóa, cửa sổ lại bị chắn gỗ từ bên trong, ai có thể ngờ tới như vậy cũng có thể bị trộm.

Văn Nhân Lưu sờ dọc theo cửa sổ, đều không ngoại lệ sờ tới một lớp bụi mỏng, mà cửa chính bị khóa cũng không có dấu vết bị chạm qua. Quả nhiên là...

Tầm mắt dần dần dời đi, Văn Nhân Lưu ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên một cái. Sau đó, hắn chợt mở miệng, thanh âm thường thường nghe không ra cảm xúc, "Mở khóa."

Trong phòng có một mùi khó chịu bởi vì không khí không lưu thông mà sinh ra, từ lúc bức họa thật bị mất trộm thì bức họa giả liền bị bỏ vào trong Thiên Điện này, ước chừng hơn mười ngày. Trừ Văn Nhân Lưu mỗi ngày sẽ mở cửa tự mình kiểm tra, căn bản không người nào đi vào.

Bức họa giả đặt ở trong hộp dài trên bàn, hôm nay hộp dài bị mở ra, mà bên trong bức họa cũng đã không thấy bóng dáng.

Sau lưng hai thị vệ thấy thế trợn mắt há hốc mồm, bức họa thật sự không có!

Đây là gặp quỷ sao?! Bọn họ rõ ràng không nhìn thấy bất luận kẻ nào đến gần nơi này a!

Văn Nhân Lưu mặt không có bất kì cảm xúc gì, từ từ ngẩng đầu nhìn nóc nhà đối diện cái hộp dài, liền cúi đầu nhìn xuống đất, không có để lại bất kỳ dấu chân, cũng không có để lại những thứ khác, như vậy chỉ có thể là nóc nhà rồi.

Bưng hộp dài trên bàn lên tùy tiện nhìn, đang chuẩn bị ném trở lại, ánh mắt Văn Nhân Lưu chợt co rụt lại, lại nhanh chóng cầm hộp dài lên nhìn lại lần nữa.

Bên trong hộp gỗ để thi từ họa tác luôn có một lớp tơ lụa màu vàng, hộp này cũng không ngoại lệ, mà Văn Nhân Lưu lại nhìn thấy một cái châm nhỏ nằm trong lớp tơ lụa vàng đó!

Trong đầu chợt thoáng qua cái gì, Văn Nhân Lưu lập tức lại đem nắp hộp lật qua cẩn thận tra xét, quả nhiên cũng phát hiện phía trên có một lỗ nhỏ.

Ánh mắt dừng lại ở cái hộp hồi lâu, lâu đến quanh thân giống như cũng tản mát ra một loại khí thế bức người thì Văn Nhân Lưu chợt cầm cái hộp ha ha nở nụ cười.

"Khá lắm tên trộm giảo hoạt!" Những lời này giống như vừa yêu vừa hận, trong đó mang theo một chút tức giận, trong tức giận lại còn xen lẫn một ít hứng thú.

Hai thị vệ không giải thích được liếc mắt nhìn nhau, thế nào cảm giác thái tử điện hạ giống như không hận tên trộm này, ngược lại có vẻ như đang tính toán muốn chiếm dụng về?

Nhưng thật ra là bọn họ nghe lầm đi, đúng không? Tên trộm bức họa giả này có thể cũng là người đã trộm bức họa thật, mà bức họa cổ này lại là vật lưu truyền mấy trăm năm của hoàng thất, là tuyệt thế bảo bối a! Điện hạ làm sao có thể bỏ qua cho tên trộm này được, tuyệt đối không thể nào!

Chờ thái tử điện hạ tiếp tục nổi giận, hai người liền thất vọng, Văn Nhân Lưu cũng không có thêm chỉ thị, chẳng qua là bưng cái hộp không trở về tẩm cung, để lại hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đi nhận 20 đại bản.

Trở về tẩm cung Văn Nhân Lưu rất nhanh sai người lấy tới một bức họa cuốn tròn, cùng với một cây châm có sỏ chỉ thường dùng để thêu thùa, đợi đến lúc đồ cũng chuẩn bị xong, mọi người rời đi, chỉ để lại một mình Văn Nhân Lưu, lúc này đang nhìn cây châm ngẩn người.

Bức họa bình thường được cuốn tròn rồi thả vào trong hộp gỗ, mà cây châm thật dài cũng bị hắn cầm trên đầu ngón tay, tiếp, hắn từng bước một lui về sau, cho đến khi cây châm cùng đầu ngón tay cách hộp gỗ đựng bức họa một khoảng cách thích hợp.

Văn Nhân Lưu cầm cây châm nắm ở trong tay ném đi, vững vàng đâm vào bức họa trong hộp gỗ, sau đó lực đạo vừa thu lại, cây châm mang theo bức họa bị ghim trúng bay về trong tay mình. Đáng tiếc chính là, hắn khống chế lực đạo không có chuẩn, lại đầm thủng cả cái hộp, bay tới không chỉ là bức họa, còn có cái hộp.

"Ha ha..." Văn Nhân Lưu cười nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên, giống như cảm thấy chuyện này thú vị. Liên tiếp thử nhiều lần, hắn mới rốt cục khống chế lực đạo vừa phải đem cây châm cắm vào bức họa mà không có đâm vào hộp gỗ. Lần này hắn đem bức họa cầm vào trong tay, từ từ lấy cây châm ra ngoài, giở bức họa ra xem chỉ thấy trên bức họa xuất hiện một lỗ nhỏ, có thể coi như là hoàn hảo không tổn hao gì rồi.

Như vậy giày vò, gần nửa đêm đã trôi qua, Văn Nhân Lưu trước khi ngủ còn nhìn cái hộp gỗ đặ ở trên bàn, trong mắt ánh sáng thoáng qua, vừa rơi xuống gối liền ngủ thiếp đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-158)