Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 074

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 074
Bình dấm chua
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Nghe xong lời nói của Cơ Mộc Ly, cùng với cảm nhận được sự lạnh lùng phát ra từ trên người hắn, mọi người yên lặng chuyển ánh mắt về phía Văn Nhân Dịch.

Viêm Đạm vương phi đến cùng là xuất hiện từ nơi nào? Trước đó vài ngày, bọn họ xác định Viêm Đạm vương không mang nữ nhân bên người. Đừng nói là nữ nhân, trong vòng ba bước gần hắn ngay cả nam nhân đều không có, tất cả học sĩ và tùy tùng đồng hành cùng hắn đều bị Nho vương Cơ Văn Kỳ quản, mà Cơ Mộc Ly, luôn luôn là một thân một mình.

Văn Nhân Dịch ho hai tiếng, không biết nên giải thích như thế nào, tuy rằng Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa ở trước mặt hắn thừa nhận chân tướng, nhưng một nữ nhân xen lẫn ở trong đám tùy tùng... Loại chuyện kinh thế hãi tục này mà nói ở trước mặt mọi người thì Viêm Đạm vương cũng ít nhiều bị mất mặt đi.

Thủy Y Họa vẫn đang cúi đầu từ từ ngẩng lên, một đôi mắt lộng lẫy sáng trong giống như có ánh sao chiếu vào mang theo lạnh lùng thản nhiên, nhưng nàng cười thì tầng lạnh lùng giống như bị phá tan, trở nên trong sáng mà lại linh động.

"Hoàng thượng, việc này không bằng để thiếp thân đến giải thích đi." Thủy Y Họa cười.

Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, môi mỏng mở ra, sẽ mở miệng tiếp lời của nàng, nhưng là Thủy Y Họa đã mở miệng trước rồi.

"Ta cùng Vương Gia tân hôn không lâu, cảm tình chính nùng, luyến tiếc Vương Gia rời đi, cho nên giả dạng tùy tùng đi theo, Vương Gia ngay từ đầu cũng không biết, cho đến hôm qua, Vương Gia mới biết, nên đón ta đến cùng nhau."

Lúc nói đến đây, trong điện rõ ràng nổi lên một hồi xôn xao.

Trời ạ, thoại bản thê tử ngàn dặm truy phu vậy mà thực bị bọn họ gặp được. Nữ tử này xem chính là một người tướng mạo tuyệt sắc, không nghĩ tới có thể làm ra chuyện như thế.

Tuyệt vời!

Nữ nhân này đến cùng là yêu Viêm Đạm vương nhiều bao nhiêu? Hay là, nữ nhân này là sợ Viêm Đạm vương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, uy hiếp tới địa vị chính thất của nàng?

Có lẽ trường hợp sau chiếm đa số, mọi người vẫn chưa từng quên lai lịch của Viêm Đạm vương phi, nàng là Phủng Nguyệt công chúa của nước Tuyết Ly, tự nhiên muốn cam đoan địa vị của bản thân không bị xâm hại, bằng không việc đám hỏi này chẳng phải là giỏ trúc múc nước.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Cơ Mộc Ly nghe xong, trong lòng kích động không thôi, một ngọn lửa bùng lên trong lòng hắn. Y Họa của hắn... Rõ ràng ở trước công chúng, cùng hắn biểu đạt tình yêu?!

Đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm nữ tử bên người không chớp mắt, cánh tay bóp chặt thắt lưng nữ tử giống như một cái cặp gắp than, giữ Thủy Y Họa trong phạm vi mà bản thân có thể đụng tay đến, hận không thể đem nàng giấu trong áo bào của mình, chắn đi tất cả tầm mắt của mọi người.

Ngay tại lúc Cơ Mộc Ly cảm động đến tột đỉnh, mọi người kinh ngạc giương mắt nhìn, từ chỗ ngồi của sứ thần Đông Diệu quốc truyền đến một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường, "Loại chuyện này cũng dám nói ra, không biết liêm sỉ!" Nói chuyện chính là một môn khách hộ tống thái tử Đoan Mộc Thiên Khung, người này luôn luôn là tự cao tự đại, là người thích làm náo động.

Tuy rằng thanh âm không tính cao, nhưng trong điện vốn là yên tĩnh, cho nên những lời này liền một chữ không thiếu đều truyền vào trong tai mọi người.

Mọi người nghe xong không khỏi cười rộ lên. Ngay từ đầu chỉ cảm thấy kinh thế hãi tục, đợi suy nghĩ kỹ thì thấy loại hành vi này quả thật cũng không hay ho gì, mệt nữ nhân này còn nói đúng lý hợp tình.

Cơ Mộc Ly đem phản ứng của mọi người thu hết đáy mắt, khóe miệng hơi cong lên, đối lập với sát ý đang dần hình thành trong mắt hắn, đồ không biết sống chết. Vốn là không nghĩ gây chuyện ở nước Lam Đằng, nhưng người này đã cười nhạo đến trên đầu hắn, vậy thì một lần ngoại lệ vậy.

Mà Thủy Y Họa chỉ cúi đầu hớp một ngụm rượu, giống như đối tượng mà mọi người trong đại điện đang thảo luận căn bản

Mà Thủy Y Họa chỉ cúi đầu hợp một ngụm rượu, giống như đối tượng mà mọi người trong đại điện đang thảo luận căn bản không có liên quan gì với nàng vậy.

Cho đến khi yết hầu bị rượu nhạt làm cho thư thái sau, nàng mới lại mở miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc."Vừa rồi vị công tử nói chuyện này không đáng nói, có thể nói với ta vì sao không dám nói không? Ta lo lắng Vương Gia đi đường mệt nhọc, lo lắng hắn gặp nguy hiểm, cho nên đi theo, âm thầm bảo hộ hắn, việc này có gì đáng xấu hổ? Có bản lĩnh ngươi cũng tìm một kỳ nữ tử như vậy đi."

Tự xưng kỳ nữ tử, không thể không nói người này da mặt có chút dày, nhưng bộ dáng càn rỡ lại mang theo châm chọc làm cho người ta chán ghét không nổi. Mọi người ánh mắt khác nhau, tự giác chưa bao giờ gặp qua nữ nhân có tính tình như vậy. Thật đúng là "Kỳ Nữ Tử".

Cơ Mộc Ly nghe xong khói mù biến mất, ôm lấy nàng ha ha phá lên cười: "Y Họa thật sự nói trúng tim đen của bổn vương, nàng là nữ tử Thiên Hạ Vô Song, bọn họ đây là ghen tị hâm mộ bổn vương thì có". Nói xong, một bộ dạng phong lưu ngả ngớn đảo qua mọi người, kiểu ý tứ "ngươi có bản lĩnh thì đi tìm một người như vậy đi."

Nam tử lúc trước giễu cợt Thủy Y Họa sắc mặt nhất thời trướng thành màu gan heo, chưa bao giờ thấy qua một đôi vợ chồng không biết xấu hổ như vậy!!! Vô sỉ thì thôi, còn vô sỉ cả đôi nữa!!!

"Hừ, như vậy mà gọi là thiên hạ vô song, nói là bảo hộ Viêm Đạm Vương, thật là làm cho ta cười đến rụng răng, chỉ là một nữ nhân mà đòi bảo hộ nam nhân? Chẳng qua là sợ hắn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, trêu hoa...."

Người nọ một câu còn chưa có nói xong, ánh mắt Thủy Y Họa đã nheo lại, cả người bao trùm bởi sự lạnh lẽo, tay phải nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa trên bàn, ném mạnh về phía hắn, chiếc đũa làm bằng bạc trong nháy mắt đã hóa thành ám khí trí mạng, thẳng tắp hướng bay về phía người nọ.

Nam tử vừa rồi nói năng lỗ mãng chỉ cảm thấy bên tai thổi qua một hơi lạnh, lạnh hết cả sống lưng, rồi đột nhiên từ lỗ tai truyền đến cảm giác nhoi nhói.

Chảy máu, chỉ cần lệch một chút nữa, chiếc đũa này sẽ xuyên thấu lỗ tai của hắn. Người nọ bị vây trong trạng thái sững sờ không nói được nửa câu.

"Không biết công tử cảm thấy, như vậy ta có thể bảo hộ Vương Gia nhà ta hay không?" Thủy Y Họa nhếch miệng, ngay cả đôi mắt sáng trong hữu thần cũng hơi nheo lại, vẫn khiến cho người ta tâm động, nhưng là trong lúc vô tình phát ra hàn ý lại làm cho người ta không dám mơ tưởng.

Mỹ nhân này làm cho người ta... Ăn không tiêu a!!!

Đông Diệu quốc thái tử Đoan Mộc Thiên Khung ngay từ đầu vẫn là dùng thái độ vui vẻ ngắm nhìn mỹ nhân nhìn Thủy Y Họa, lúc này đã mang theo sợ hãi, ánh mắt cũng không lại liếc về chỗ nàng ngồi, bắt đầu nhìn ngắm mỹ nhân khác, ba vị công chúa của Lam Đằng tuy rằng không sánh bằng Viêm Đạm vương phi, nhưng cũng đều là mỹ nhân.

Đa số người đền có cùng ý tưởng với Đoan Mộc Thiên Khung, có mấy người lại không phải như thế.

Thượng Quan Huyền Mặc nhìn chằm chằm nữ tử gần hai tháng không thấy này, ánh mắt kia như là muốn xuyên thủng mặt nàng, lại không mang theo ác ý, mà là một loại cảm xúc phức tạp khó hiểu.

Ôn Cẩn Hiên ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Huyền Mặc chỉ cười ôn hòa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt như là mang theo sủng nịnh: "Thủy cô nương tính tình vẫn là bừa bão như trước."

Móng vuốt khoác lên trên vai Thủy Y Họa tuyên cáo quyền sở hữu kia, Ôn Cẩn Hiên trực tiếp bỏ qua, trên mặt luôn duy trì nụ cười nhu hòa làm cho mọi người cảm thấy như tẩm gió xuân.

Cơ Mộc Ly nguy hiểm híp híp mắt, nhìn thoáng qua hắn đầy cảnh cáo: "Y Họa đã là Vương phi của bổn vương, Ôn công tử trực tiếp xưng hô Thủy cô nương có phải hơi thất lễ rồi không hả?"

Ôn Cẩn Hiên cười khẽ: "Viêm Đạm vương nói đúng, mới vừa rồi tại hạ gặp đến cố nhân, cho nên đã quên tục lễ, mong rằng Vương Gia chớ trách."

Đây là ám phúng hắn chú ý tục lễ rồi hả? Cơ Mộc Ly nhìn thẳng hắn một lát, khóe miệng cũng cong lên đầy tao nhã: "Đã là cố nhân của vương phi, lần sau Ôn công tử tới Hỏa Vũ, phu thê chúng ta nhất định khoản đãi Ôn công tử thật tốt."

Ý tứ: Hai ta đã là phu thê, ngươi chính là người ngoài.

Ôn Cẩn Hiên cười cười, gật đầu về phía hắn, tính làm đáp lại.

Thủy Y Họa quay đầu nhìn Cơ Mộc Ly liếc mắt một cái, rồi sau lại yêu lặng quay đầu. Cảm thấy người này bỗng nhiên trở nên ngây thơ, vẫn là tính tình táo bạo thích hợp hắn.

còn vài người liếc nhìn Thủy Y Họa, nhưng là vẫn có một ánh mắt kỳ quái thỉnh thoảng quét về phía nàng, đợi lúc nàng ngẩng đầu nhìn kỹ, ánh mắt kia lại biến mất không thấy nữa.

Ánh mắt kia thật sự chỉ là thoáng qua, thế cho nên Cơ Mộc Ly ngồi bên cạnh mà không có phát hiện, chỉ có Thủy Y Họa bị chú ý mới phát hiện đươc.

Thủy Y Họa hơi nhíu mày, giả bộ cúi đầu uống rượu, đợi đến lúc ánh mắt kia mang theo chút cảm xúc không hiểu lại tìm tới, Thủy Y Họa đột nhiên ngẩng đầu, hai hàng mi dài chớp một cái, ánh mắt tối tăm trở lên sắc bén, hóa thành một sợi dây thừng vô hình bắt lấy ánh mắt kỳ quái này.

Văn Nhân Lưu nao nao, lập tức cầm ly rượu hướng về phía nàng, thản nhiên cười lên, không có chút cảm giác xấu hổ nào, ngược lại là một bộ dáng thong dong vô cùng trấn định.

Cơ Mộc Ly nhận thấy được ánh mắt Thủy Y Họa dừng ở trên người người khác, theo tầm mắt nàng vừa thấy, lại phát hiện người đối diện nhìn Y Họa của hắn cười đến không có hảo ý.

Vì sao mỗi lần tham gia yến hội đều sẽ gặp phải mấy người đáng ghét này chứ!

Chỉ nháy mắt mấy cái, Thủy Y Họa đã thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống rượu dùng bữa, Lam Đằng chiêu đãi yến tiệc này đồ ăn không tệ, hương vị nhẹ không nặng miệng, chính hợp tâm ý nàng.

Thấy Cơ Mộc Ly chỉ uống rượu, không ăn đồ ăn, Thủy Y Họa liền thuận tay cho hắn món ăn.

Cơ Mộc Ly cảm thấy một chút không vui cũng đã biến mất, cúi đầu nhìn đồ ăn mà Thủy Y Họa gắp cho hắn, khóe miệng cong lên, thấp giọng nói: "Đa tạ Y Họa."

Nụ cười này của Viêm Đạm vương làm mờ mắt người khác, không có hơi thở hung ác nham hiểm so với nữ nhân còn đẹp hơn rất nhiều lần. Chẳng qua mọi người lo lắng đến tính tình thô bạo và thủ đoạn tàn nhẫn của người này cho nên cũng chỉ là kinh diễm một lát, liền nhanh chóng dời tầm mắt. Chỉ những người không muốn mạng nhỏ, mới có thể đánh bạo tiếp tục nhìn.

Thấy trong điện không khí cũng không sai, nên khách sáo cũng khách sáo xong rồi, Văn Nhân Dịch mới bắt đầu nói tới chính sự.

"Trẫm mời sứ thần các quốc gia tới xem họa, không nghĩ tới họa không thấy, làm cho chư vị chê cười..." Văn Nhân Dịch xin lỗi nói, không hề nói tới chuyện bức họa bị mất trộm.

Trong điện mọi người nhẹ nhàng thở ra, người ta đã nhận trách nhiệm về mình, hẳn là không liên quan đến bọn họ rồi.

Quả nhiên, Văn Nhân Dịch lại tiếp tục nói: "Các vị sứ thần đến Lam Đằng, trẫm thân là quốc quân, vốn nên tận tình khoản đãi, chính là mấy ngày gần đây trẫm tâm thần vô cùng mệt mỏi, có chậm trễ, mong rằng chư vị sứ thần chớ trách. Hơn nữa... Chư vị sứ thần đều cũng có chuyện quan trọng trong người, ở Lam Đằng trì hoãn lâu như vậy, trẫm rất băn khoăn, mượn yến hội hôm nay, trẫm kính các vị một ly, coi như xin lỗi."

Đã nói đến mức này, bậc thềm cũng đã cấp, mọi người lại không rõ chính là ngốc tử rồi. Văn Nhân Dịch đây là chuẩn bị thả hổ về rừng.

Bọn họ đều biết, tên trộm họa lẫn trong đám người quý tộc hoàng thất ở tại đây, nhưng kết quả là ai, không có người nói được, thấu hiểu được, liền không dám phán đoán.

Trong điện yên tĩnh một lát, có người mở miệng.

"Hoàng thượng mấy ngày nay vẫn chưa chậm trễ chúng ta, căn bản không cần tự trách, ngược lại muốn cảm tạ hoàng thượng nhiều ngày qua khoản đãi. Chẳng qua trong phủ quả thật còn có chuyện quan trọng, Hỏa Vũ quốc chúng ta sẽ không lại quấy rầy hoàng thượng." Nói chuyện chính là Nho vương Cơ Văn Kỳ của Hỏa Vũ quốc. Người này coi như thấp nhất trong những hoàng tử, làm người cũng nho nhã, trong mười ngày ở Lam Đằng mọi người cũng ít nhiều biết được.

Hoàng tử không bắt mắt nhất đã mở miệng trước, ngay sau đó những người khác cũng bắt đầu ào ào hướng Văn Nhân Dịch cáo từ, lấy cớ một cái so một cái có thứ tự.

Văn Nhân Dịch nhất nhất cười đáp lại, "Đã các vị sứ thần đều vội vã khởi hành trở về, vậy trẫm chúc các vị sứ thần thuận buồm xuôi gió."

Lời này vừa ra, tảng đá treo trong lòng mọi người mới tính chân chính rơi xuống. Đặc biệt đến Lam Đằng một chuyến, cổ họa trong truyền thuyết không nhìn thấy, trái lại lại bị hiềm nghi là người trộm họa, mặc kệ là ai trong lòng cũng không thoải mái. Nhưng ai rời đi trước, người đó liền bị hiềm nghi lớn nhất. Dù sao bức họa này ở trong tay thời gian càng dài, càng dễ dàng bại lộ, chỉ có sớm rời đi mới có thể hoàn toàn đem họa trộm đi, cho nên người đi trước khó tránh khỏi sẽ bị người lên án, chẳng qua hiện tại là quốc quân Văn Nhân Dịch tự mình mở miệng tiễn khách, vậy thì lại là chuyện khác, bọn họ tự nhiên không cần lại băn khoăn này.

Hiện tại, mọi người trong lòng đối Văn Nhân Dịch liền cảm thấy có hảo cảm. Nếu hắn muốn tiếp tục bắt lấy chuyện này không tha, bọn họ cũng chỉ phải cam chịu. Hiện thời xem ra, Văn Nhân Dịch vẫn là một người hào phóng không câu nệ tiểu tiết. Nếu là chọn một quốc gia khác làm liên minh, vậy Lam Đằng nói không chừng sẽ trở thành sự lựa chọn không sai.

Yến hội tan, mọi người vui vẻ trở về hành cung của từng người, mỗi gian phòng ốc cây đèn đều sáng hồi lâu, cũng không biết những người này đang thương lượng chuyện gì.

Thủy Y Họa tuy rằng ở trước mặt mọi người nói dối bản thân đóng giả tùy tùng, nhưng chuyện này vẫn chưa nói cho Nho vương Cơ Văn Kỳ, nghĩ vậy, cảm thấy có chút thất lễ, cho nên hai người liền tới phòng của Cơ Văn Kỳ ngồi một lát.

"... Ta cùng Y Họa không có nói trước với đại ca việc này, đại ca chớ trách." Cơ Mộc Ly nói ra lời này có mang theo một chút xin lỗi, nhưng biểu cảm vẫn là khách khí và xa cách như cũ. Cảm tình của hắn cùng vài huynh đệ luôn không tốt, trừ bỏ Đại Vương huynh Cơ Văn Kỳ, tuy rằng không thân cận bao nhiêu, nhưng đối hắn cũng không chán ghét hay bất mãn. Nói là người xa lạ, lại so người xa lạ thân cận một ít.

Nho vương Cơ Văn Kỳ nhìn hai người cười hiền lành, trên người mang theo một cảm giác cổ hũ, nhưng loại cảm giác này cũng không làm cho người ta chán ghét, ở lâu lại cảm thấy người này đối người cực kì thoải mái, làm cho người ta nguyện ý mở rộng cửa lòng.

" Hai người, ai, đại ca không biết nói như thế nào nữa, loại chuyện này đều dám gạt ta, ta lại không biết đệ muội lẫn trong đám tùy tùng đấy." Cơ Văn Kỳ cười thở dài.

Thủy Y Họa đang nhìn ngắm phòng ở có chút thất thần nghe vậy, quay đầu nhìn hắn một cái, hơi hơi cong miệng, " Ta không phải là sợ đại ca chê cười sao, cho nên không dám nói cho đại ca, liền ngay cả Mộc Ly cũng là sau này trong lúc vô tình phát hiện ta, bằng không ta cũng gạt hắn đâu."

Hai chữ "Mộc Ly" quả thật làm cho Cơ Mộc Ly sững sờ, Y Họa còn chưa bao giờ gọi hắn thân thiết như vậy đâu, không nghĩ tới hôm nay ở trước mặt đại ca, hắn lại nghe được một lần, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngứa, tê tê, toàn thân đều thoải mái cực kỳ.

Cơ Văn Kỳ nhìn hai người hỗ động, mỉm cười gật gật đầu, "Ta xem như đã nhìn ra, Tam đệ hiện tại có đệ muội, cả người đều thay đổi, nhìn so trước kia tinh thần hơn."

Cơ Mộc Ly không nghĩ tới người cổ hủ như đại ca còn có thể nói chế nhạo, khó tránh khỏi liền lộ ra vài phần thật tình, ôm Thủy Y Họa ha ha phá lên cười, "Đại ca nói cũng không sai, từ lúc ta có Y Họa sau, cả người làm gì cũng thuận, ăn gì cũng ngon."

Cơ Văn Kỳ nhìn bộ dạng lên mặt của hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Có người có thể chế trụ hắn cũng tốt.

Thủy Y Họa lại nhìn những bức tranh trong phòng thật lâu sau, tò mò hỏi, "Đại ca hóa ra thâm tàng bất lộ, mấy bức tranh này vẽ giống như thật, nhìn hoa cỏ trông như còn tươi mới vậy."

Cơ Văn Kỳ trong phòng treo nhiều nhất chính là thi từ tranh vẽ, đặc biệt trên bàn vẫn còn bức họa chưa vẽ xong, đỉnh núi cao vút lẫn vào trong mây, còn có du khách đứng khoanh tay ở trên núi.

"Ha, làm đệ muội chê cười, chẳng qua là tiện tay vẽ thôi, so với mấy người tài nghệ tinh thông, còn kém xa đâu." Cơ Văn Kỳ có chút ngượng ngùng đem bức họa cuốn lên.

Thủy Y Họa nhìn xem cười, "Đại ca cũng quá mức khiêm tốn, đẹp đó là đẹp, ta cùng Mộc Ly đều tận mắt thấy rồi."

Cơ Mộc Ly ánh mắt ngưng trụ khẽ nhúc nhích, lập tức theo lời của nàng gật gật đầu, " Nếu Y Họa thích đại ca họa, đại ca không bằng đưa nàng một bức?"

" Nếu tam đệ cùng đệ muội không ghét bỏ, vậy cứ thoải mái chọn." Cơ Văn Kỳ cười nhạt nói.

Thủy Y Họa nghe vậy cũng không khách khí, trong đống tranh treo đầy nhà chọn một bức hợp mắt, cuốn lại mang đi rồi.

Đợi đến rời xa khỏi phòng, Cơ Mộc Ly đã thu hồi ý cười trong mắt, lấy bức tranh từ trong tay Thủy Y Họa ra, trong mắt ý tứ không rõ.

"Thế nào, tranh này có vấn đề?" Thủy Y Họa cười hỏi.

Cơ Mộc Ly nhìn nhìn tranh hoa sen trong tay, sau lại cuốn lên, đưa trả lại cho nàng, mặt lộ vẻ bất mãn nói, " Y Họa muốn tranh này làm cái gì, nếu nàng thích, ta tự mình vẽ một bức cho nàng. Ta không thích nàng cầm đồ của người khác cho làm như bảo bối, liền tính là đại ca cũng không được."

" Huynh?" Thủy Y Họa nhíu mày nhìn hắn, " Của huynh trên người ta quá nhiều, cái khác liền thôi." Người này thật đúng là bình dấm chua, hơn nữa người nào dấm chua cũng đều ăn, ngây thơ đáng yêu.

Trên người hắn có roi đỏ, có đao nhỏ tinh xảo, ai ngờ đều bị Thủy Y Họa chiếm lấy rồi. Nghĩ vậy, Thủy Y Họa không khỏi cười khẽ hai tiếng.

Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, trên mặt cũng từ từ tràn ra một nụ cười. Này còn không tệ lắm!

Chính là mỉm cười nhưng trong mắt không biết suy nghĩ về chuyện gì, trong đêm tối lòe lòe sáng lên, có chút giống như một con sói đêm đang chờ thời cơ mà động.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-158)