Kia là người ở phương nào?
← Ch.118 | Ch.120 → |
Edit: hoahongnhung
Ninh Khanh Khanh thấy Bạo Tuyết Bạch Hùng không có ý muốn đả thương Nhục Nhục, lá gan cũng tăng lên, đứng dậy la lớn:
"Hùng đại hiệp, người đã cầm đi Hùng Hùng, cũng nên trả người lạichota đi!"
Nào biết được Bạo Tuyết Bạch Hùng kia đối với Nhục Nhục là dịu dàng, nhưng khi nhìn đến Ninh Khanh Khanh liền cúi đầu gầm một cách giận dữ về phía nàng, mùi máu tanh tưởi và hơi thở hôi thối thổi tới khiếnchoNinh Khanh Khanh quay cuồng lăn bịch bịch bịch mấy vòng ngay tại chỗ, đụng vào cành cây đại thụ gãy lìa khiến ói ra một ngụm máu tươi lớn.
Đối đãi khác nhau một cách rõ ràng!
Tốt xấu gì thì không phải là ta nhặt Hùng Hùng của ngươi về nuôi hơn nửa tháng a!
Đến lúc Ninh Khanh Khanh đứng lên được, Bạo TuyếtBạch Hùng đã xoay người, một tay bắt lấy Dung Lăng, một tay xách Nhục Nhục mà bỏ đi rồi.
"Ta nhổ vào, cái gì màVươngBát hùng chứ, thế này mà nói là trao đổi tốt à!" Ninh Khanh Khanh chạy theo, tiếc rằng so sánh tốc độ của nàng và Bạo Tuyết Bạch Hùng thì khoảng cách kia quả thực chính là trên trời và dưới đất.
Bạo Tuyết Bạch Hùng chỉ cần sải bước một cái cũng đủ nàng chạy mất vài phút đồng hồ.
Chỉ mới vài lần hô hấp, thân hình Bạo Tuyết Bạch Hùng nhanh chóng biến mất ở bên trong rừng cây cao lớn kia!
Ninh Khanh Khanh muốn nâng cao tốc độ, nhưng từ đan điền lại truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Âm thanh mà Bạo Tuyết Bạch Hùng gào thét, cũng đủ để khiếnchohuyết mạch người ta hỗn loạn, huống chi thân thể Ninh Khanh Khanh đã suy yếu đến không chịu nổi, bị tấn công lại càng tổn thương nặng hơn.
Nàng kiên trì đi được vài bước, nhưng chân lại mềm nhũn, té trên mặt đất.
Ngay sau đó cơn đau đớn mơ hồ kia ở vùng đan điền càng ngày càng trở nên kịch liệt, giống như là có vật gì đó muốn chui ra, hoặc giống như đang ở bên trong tranh giành địa bàn. Loại đấu đá đó như muốn xé rách đan điền của nàng, vì vậy Ninh Khanh Khanh đau đến ngất đi.
**
Khi Ninh Khanh Khanh tỉnh lại, mở mắt ra, nàng nhìn thấy một mảng bầu trời màu lam, mặt trời sáng chói khiếnchonàng không nhìn được nữa, chỉ có thể gượng gạo hơi hé mắt ra, nhìn tình hình bốn phía.
Trên người có hơi đau, nhưng cũng không đau lắm. Tay chân giật giật, vẫn còn nguyên vẹn. Một hai ba... bốn năm sáu... bảy tám... chín... mười, may quá vẫn còn đủ mười ngón.
Nàng thở phào một hơi, lúc nãy ngất xỉu không bị Linh Thú tha đi bộ phận nào, nếu không tỉnh lại cũng chính là người nửa tàn phế.
Xác định cơ thể mình hoàn chỉnh, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc mở mắt, chầm chậm đứng lên, nhìn chung quanh.
Bãi cỏ tươi tốt. Cây xanh um tùm.
Dòng suối nho nhỏ, nước chảy róc rách, những cánh hoa rơi, tiếng chim cao hót.
Trên trời là mây trắng như bông, bên cạnh có đình ngắm cảnh tinh xảo. Gió thổi cành trúc đu đưa, rung rinh sinh ra bóng nắng lốm đốm.
Trong đình nghỉ mát, một người nằm trên xích đu, mặc thường phục Bạch Để Hắc Viêm (thêu cảnh lửa đen trên nền trắng) với ống tay áo rộng rãi, đầu đội mũ trùm Bạch Ngọc, bên hông thắt đai lưng bản rộng màu vàng. Hắn đang nhắm nghiền đôi mắt, nên từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy một vành môi cong hơi có vẻ lạnh lùng và sống mũi cao thẳng tắp
Hắn ung dung chậm rãi lắc lư xích đu, xích đu phát ra âm thanh nhẹ nhàng, thêm phần nhàn nhã ý thơ. Cùng cảnh đẹp hòa quyện với nhau, giống như một vị hoàng tôn quý tộc mang theo vẻ thong dong hiếm có, chỉ là đến chốn núi cao rừng rậm này để hưởng thụ thú vui bình dân trong chốc lát.
Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng tự dưng cảm thán
'Tuyệt đại hữu đàn lang,
U cư tại thâm lâm.
Bàng sơn sơn thủy thanh,
Y chi chi diệp nùng."
Dịch:
Có đàn sói từ lâu
Sống ở chốn rừng sâu.
Nhờ non xanh nước biếc
Cùng cành lá che đầu.
Chỉ tiếc rằng Ninh Khanh Khanh đang ngẩn ngơ liền tập trung tỉnh táo lại, cứ như thế đứng lên từ trên mặt đất. Trên gương mặt xinh xắn tràn ngập sự bất mãn, đầy vẻ không vui nhìn người trong đình mà quát:
← Ch. 118 | Ch. 120 → |