Vóc người tùy cha
← Ch.117 | Ch.119 → |
Edit: chanhoa
Nhục Nhục bị nàng chụp được uất ức chu chu cái miệng, một đôi mắt to long lanh nước hiện rõ vẻ mờ mịt, tại sao giờ này hôm nay mà vẫn không có thịt ăn?
Nó quay quay cái đầu bé nhỏ vừa nhìn, lập tức trông thấy Bạo Tuyết Bạch Hùng với vóc người như quả núi kia, cơ hồ che tất cả luồng sáng lúc sẩm tối. Đôi mắt bỗng nhiên liền trợn trừng, dúi mặt vào trong ngực Ninh Khanh Khanh tựa hồ sợ đến choáng váng. Hai cái móng vuốt nho nhỏ liền lạch cạch buông lỏng, cả người đều rơi rụng ở trên mặt đất, toàn thân vẫn còn phát run lập cập.
Thế này thì còn tiền đồ gì nữa!Truyện edit ở d. iễn đ, à-n L. ê Qu, í Đ. ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di. ễn đ. à, n Lê Qu. í Đô. n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Ninh Khanh Khanh nhìn Tiểu quỷ chỉ biết mang đến thiêm phiền toái này. Vốn tưởng rằng nó là thứ bảo bối cao cấp gì, có thể hù dọa kinh động sợ hãi Bạo Tuyết Bạch Hùng, kết quả so với nàng còn không bằng đây!
Ninh Khanh Khanh chê bai mà ngồi xổm người xuống, muốn xách Nhục Nhục lên. Ai ngờ Bạo Tuyết Bạch Hùng kia nhìn thấy Nhục Nhục rơi rụng ở trên mặt đất, lại cũng không tiếp tục ăn người nữa. Nó cúi đầu nhìn ngó Nhục Nhục, hai con mắt cũng không nhúc nhích.
Nhục Nhục sợ đến hai cái chân ngắn tũn phát run, vẫn còn nhích nhích tới bên người Ninh Khanh Khanh. Hai con mắt long lanh nước ngước nhìn Ninh Khanh Khanh, rồi ô ô ô ô gọi kêu không ngừng, như là đang cầu cứu vậy.
"Nó nhỏ như vậy, ngươi hẳn là có ăn cũng không đủ no mà." Vào lúc Bạo Tuyết Bạch Hùng nhìn qua, đối diện hai con ngươi trắng nhởn lộ ra cảm giác lạnh buốt vô cùng băng giá, không có một chút nhiệt độ kia, Ninh Khanh Khanh cùng Nhục Nhục đứng chung một chỗ, bị ánh mắt kia nhìn chăm chú vào mà trên lưng mồ hôi lạnh tong tỏng nhỏ xuống.
"Hùng Hùng... Hùng Hùng..." Bạo Tuyết Bạch Hùng đột nhiên mở miệng lên tiếng, âm thanh vang dội kia khiến Ninh Khanh Khanh bị dọa quá chừng. Linh Thú vạn năm trở lên rất nhiều con đều đã mở ra linh trí, có thể nói lên được lời người đời. Cái con trước mắt này mặc dù không phải rất thuần thục, nhưng mà đại khái cũng có thể nghe ra được.
Ninh Khanh Khanh cúi đầu nhìn một chút Nhục Nhục, lại nhìn nhìn lại Bạo Tuyết Bạch Hùng, mặc dù không hề phát hiện giữa hai kẻ này có cái gì đó tỏ ra dung mạo giống nhau, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, ngộ nhỡ Linh Thú khi còn bé chính là không giống với lúc trưởng thành chăng?
Hoặc là... Vóc người tùy theo cha nó?
Nàng đá đá Nhục Nhục đang túm gấu váy "Này, kia phải chăng là mẹ ngươi?"
Nhục Nhục ô ô lắc lắc cái đầu bé xíu, áp lại càng gần Ninh Khanh Khanh. Truyện edit ở d. iễn đ, à-n L. ê Qu, í Đ. ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di. ễn đ. à, n Lê Qu. í Đô. n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Chính là con Bạo Tuyết Bạch Hùng lại cúi đầu, ánh mắt nhìn Nhục Nhục lộ ra một tia dịu dàng, rồi vẫn lặp lại"Hùng Hùng... Hùng Hùng..."
Ninh Khanh Khanh nhìn một chút Nhục Nhục, lại nhìn một chút Dung Lăng, hắn hình như bị hùng trảo (tay gấu) chụp ở trong tay, đầu khớp xương đều phải rời rã. Có lẽ trước đoạt Dung Lăng trở về rồi hãy nói sau.
Nàng một tay xách Nhục Nhục lên quơ quơ ở giữa không trung, hướng về phía Bạo Tuyết Bạch Hùng mà nói: "Đây là Hùng Hùng của các ngươi, đó là Dung Lăng của ta, hai người chúng ta, không, chúng ta một người một gấu trao đổi đi, theo như nhu cầu, có được hay không?"
Bạo Tuyết Bạch Hùng cũng không buồn đưa mắt nhìn Ninh Khanh Khanh, có thể cho tới bây giờ nó cũng không nghĩ tới, dĩ nhiên có nhân loại nhỏ bé như vậy lại dám đàm phán điều kiện cùng nó.
Hùng chưởng thật lớn chụp xuống, làm nổi lên cơn gió mạnh mẽ, khiến Ninh Khanh Khanh cứ như thế bị thổi dúi dụi trên mặt đất, hự hự mà lấy hơi.
Bảo hổ lột da, thật sự là một chuyện nguy hiểm.
Dung Lăng, ta cũng coi như đã cố hết sức, ngày hôm nay chúng ta thật sự phải làm một đôi "Tiểu tình nhân" số khổ rồi!
Liền vào lúc Ninh Khanh Khanh cho là Bạo Tuyết Bạch Hùng muốn một chưởng chụp chết chính mình, nó lại chỉ bốc Nhục Nhục lên, đặt ở trong hùng chưởng (lòng bàn tay gấu)cực lớn của nó.
"Ô ô, ô ô ô..." Nhục Nhục ở trong hùng chưởng bị hù dọa phát run, nó quay sang Ninh Khanh Khanh một mực gọi kêu. Truyện edit ở d. iễn đ, à-n L. ê Qu, í Đ. ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di. ễn đ. à, n Lê Qu. í Đô. n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Chínhlà Bạo Tuyết Bạch Hùng cũng không có bóp chết Nhục Nhục, mà đưa nó đế trước mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm trên người Nhục Nhục, khiến cho mớ lông rối bù trên người Nhục Nhục ướt sũng, vẻ mặt dịu dàng hiền lành nói không ra lời.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |