Truyện:Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh - Chương 20

Ngửi Thấy Mùi Hormone Của Anh
Trọn bộ 47 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Chu Nham làm cho cô đồ ăn khuya, Vu Nhiễm rất cho anh mặt mũi, ăn tới một giọt cũng không chừa.

Sau khi tắm rửa xong, anh bế cô vào phòng làm việc, suốt dọc đường không ngừng 𝒽ô-𝖓 cô, một ngày không gặp tựa như ba thu, câu nói này rất đúng.

Nỗi nhớ nhung sâu nặng, lúc không gặp thì nhớ, gặp rồi thì càng nhớ, cái ôm 𝒽ô·ⓝ đơn giản rất nhanh đã lan thành một ngọn lửa 𝖉ụ·↪️ vọ·п·𝐠 nguyên thủy, anh nóng lòng muốn ôm cô vào cửa.

Khăn tắm trên eo rơi xuống đất, cơ thể hoàn mỹ chứa đầy hormone còn vương đầy hơi nước ẩm nóng sau khi tắm, vật nam tính thô dài giữa hai chân đang đè lên váy ngủ của cô, rục rịch muốn chui vào.

"Nhiễm Nhiễm, kéo váy lên."

Bên trong cô không mặc nội y, chiếc váy ngủ ngắn ⓖ.ợ.❗ cả.Ⓜ️ đến mức chỉ che được phần Ⓜ️-ô𝓃-g của cô.

Hai chân ngọc như nước xuân vừa gợi dục vừa thuần khiết, cô nhẹ nhàng đệm ngón chân của mình, các đường nét trên chân đẹp như tranh vẽ.

Cô làm sao có thể chịu được ánh mắt d_ụ_𝒸 ✅ọ_п_g câu dẫn hồn phách của Chu Nham, trái tim cô như muốn trôi ra ngoài, ngoan ngoãn dùng đầu ngón tay vén váy lên, từng chút một kéo lên c·ắ·ⓝ 𝓃·𝐡·ẹ trong miệng.

Anh lập tức chen vào giữa hai chân cô, men theo khe hở bí mật ↪️●ọ 𝖝●á●✞ qua lại, vừa cứng vừa nóng.

Anh khẽ cười 𝖑-iế-𝐦 lỗ tai cô, "Ngoan quá, mở chân rộng thêm tí nữa, dựa theo cảm giác để căn chỉnh nó."

Sự đ-ụ𝖓-ɢ 𝖈♓ạ-𝐦 khiến hai chân cô run lên, đôi mắt xinh đẹp vừa ẩm ướt lại mê ly, chịu sự thúc đẩy của 𝒽-𝒶-m ɱ-ⓤ-ố-n mà dang rộng đôi chân.

Với áp lực của 'kẻ địch bên ngoài', cô từ từ vặn vẹo eo mình để lấy nhu hóa cương, chầm chậm chạm vào nhau.

Nhạy cảm đụ𝓃-🌀 ↪️-♓ạ-𝖒 với nhạy cảm, khiến thần kinh của con người hoàn toàn bị dụ_↪️ ☑️ọ_n_🌀 dẫn dắt.

Anh nâng cặp ⓜôп·g 𝖒ề·𝖒 m·ạ·❗ của cô lên, vòng hai chân cô qua eo mình, bên dưới 'gãi không đúng chỗ ngứa', càng gãi càng ngứa. Vu Nhiễm vặn vẹo 𝐦.ô.п.𝖌 eo thăm dò, theo cảm giác tìm được vật п*ó*𝓃*ɢ 𝐛ỏ*𝓃*ℊ của anh, cái cảm giác xém chút nữa đã hợp vào nhau đó giày vò như muốn lấy mạng cô.

Chu Nham cũng cảm thấy như muốn lấy mạng anh, nhưng anh muốn bản thân cô tự cho vào, nên mới nhẫn nhịn mà từ từ hướng dẫn cô.

Cô nghe theo lời anh, một tay ôm cổ anh, tay còn lại sờ dưới phần ɱôn.g của mình, rất cẩn thận nắm lấy vật nam tính của anh, nhắm chuẩn rồi từ từ ngồi xuống.

Nó thật sự vừa thô vừa cứng, một tay cô cũng nắm không hết.

"Ưm a..." Sự κíc.𝐡 ✞𝐡.í.c.♓ như vậy khiến cô nhịn không được mà ngâm nga †ⓗ-ở 𝐠-ấ-𝐩.

Động hoa vừa chặt vừa nóng, chẳng mấy chốc đã bị thứ đó làm trướng đau rồi từ từ giãn ra.

Khởi động vừa mới bắt đầu, Vu Nhiễm dựa vào vai anh 🌴·𝖍·ở ⓗ·ổ·n 𝐡ể·ⓝ vừa gấp vừa hoảng sợ, dây áo vô tình tuột xuống để lộ ra hơn nửa bộ ռ●ⓖự●🌜, hai đầu ti căng cứng cách lớp váy ngủ mỏng manh áp vào khuôn n·🌀·ự·𝖈 rắn chắc của người đàn ông.

Cô có thể cảm nhận được sự căng tức ở bên trong mình."Nhiễm Nhiễm, thả lỏng nào..."

Lúc này, giọng nói của Chu Nham rất kích động lòng người, mỗi một chữ dụ hoặc như cạm bẫy.

"Ngoan, ngậm hết nó đi..."

Cô vẫn đang từ từ ngồi xuống, cảm giác như không có điểm dừng."Sâu... sâu quá rồi... đã... đã đ.â.ɱ tới bụng rồi..."

"Được rồi, Nhiễm Nhiễm giỏi quá."

Anh nhẹ nhàng đư-🔼 ν-à-🔴, cẩn thận 𝒽ô·𝖓 cô để trấn an và chăm sóc hô hấp của cô, đợi khi chất lỏng bên trong thật sự nóng tới sôi sục, anh mới tăng tốc, nông sâu thỏa mãn cô, cũng là thỏa mãn cho bản thân anh.

Với kích thước của mình, anh có thể dễ dàng chạm đến điểm sâu nhất trong cô, nhưng nghĩ tới cô vẫn còn nhỏ, anh cố gắng không đ*â*ɱ cô quá kịch liệt.

Vu Nhiễm quá sức chịu đựng, chỉ mới hai hiệp mà hồn cô đã sắp bay ra ngoài.

Từ cửa đến lan can tầng hai, đến giường ngủ trong phòng ngủ.

Chu Nham đắm chìm trong vòng tay thơm tho và ấm áp của cô, ✞h-ở 𝒽ổ-ռ ♓ể-п rồi ⓛ𝖎-ế-Ⓜ️ cổ, vành tai và cằm của cô.

Cô cũng đ.ộ.𝖓.g 𝖙.ì𝖓.ⓗ tới cực điểm, †●𝐡â●𝖓 ⓣ●ⓗ●ể lấm tấm mồ hôi, cổ tay trắng nõn vòng qua cổ anh, vòng eo uốn éo của cô mảnh mai và thanh tú như liễu yếu đào tơ, những hạt mồ hôi trong suốt lặng lẽ trượt xuống lăn vào bờ 〽️.ôռ.ɢ 𝐪_⛎ÿ_ế_n 𝓇_ũ của cô.

Càng làm càng ⓢướп-🌀, càng 💰.ư.ớn.𝖌 càng muốn, căn bản không muốn dừng chút nào cả, cảm giác này như đang phiêu bạt giữa chốn thần tiên, không thể dừng lại.

Vu Nhiễm cau mày, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi vừa hưởng thụ vừa đau đớn, cô không nhịn được ưỡn 𝐧ℊ.ự.𝐜 lên, cất giọng cầu xin, đưa bầu 𝓃ⓖ_ự_𝒸 thẳng đứng đang trống rỗng của mình vào miệng anh.

"Thầy Chu... ở đây.. ở đây cũng muốn, anh ngậm nó một chút... được không?"

Hai đỉnh núi trắng như tuyết đầy đặn và cao ngất, vừa đáng thương vừa ủy khuất, nhất là hai đầu ti màu hồng dễ thương kia ⓠ⛎🍸_ế_ռ r_ũ người đến lạ, nếu đàn ông bình thường nhìn thấy sẽ thèm thuồng đến mức nước miếng chảy ròng ròng xuống đất.

Chu Nham ngậm một bên vào miệng, bên còn lại dùng đầu ngón tay xoa nắn, nhanh chóng 🦵1ế*〽️ láp qua lại.

Anh há lớn miệng cắn 𝖒ú·†, giống như đang thay phiên nhau b● sữa vậy."Ưm a Ưm a..."

Bên trong cơ thể như có một ống tiêm, cô thật sự ngọt ngào nhưng không ngấy, toàn thân toát ra mùi sữa thơm của chỉ riêng người phụ nữ nhỏ bé này, khiến anh 💰ư●ớ𝓃●𝐠 rơn.

Nghĩ tới sau này nếu cô mang thai đứa con của anh, đến lúc sinh con và tạo ra sữa, đó hẳn là bầu sữa khiến người ta hạnh phúc nhất trên đời.

Sau đó, trong phòng tắm, trong không gian kín đáo tràn ngập hơi nóng và mùi thơm, hai người đang đứng dưới vòi hoa sen, anh từ phía sau thoa sữa tắm cho cô, đang thoa thì đột nhiên cô quay sang một bên, thổi bong bóng vào anh.

Tiểu bạch thỏ đúng là tiểu bạch thỏ, lúc nghịch ngợm lại vừa ngon vừa ngọt, Chu Nham nhéo nhéo chóp mũi của cô, rửa sạch bọt xà bông trên người cô, đẩy cô vào tường, lại dùng sự ẩm ướt vừa rồi từ phía sau tiến vào.

"Ưm... bọt xà bông còn chưa thoa hết đã bị anh rửa sạch rồi... hưm ưm..."

"Đợi lát nữa sẽ thoa lại cho em, ngoan nào..."

Lòng bàn chân treo lơ lửng khiến cô cảm thấy không an toàn, cô đá chân mấy cái vào tường rồi oán trách: "Em không muốn tư thế này... Em không muốn... Chu Nham..." Lần này đã là lần thứ tư rồi.

"Em gọi anh là gì?"

Tay anh ôm eo cô, tay còn lại nhấc một bên chân cô lên, đẩy cô vài cái, bên trong vừa ướt vừa nóng, rất thoải mái.

Vu Nhiễm không đoán được anh muốn nghe gì, vì vậy cô lại đổi lại, "Thầy Chu..."

Anh lại bắt đầu chuyển động vào sâu ra sâu."Chu Nham..."

"Thầy Chu... Ưm a... Chu Nham..."

Chu Nham ôm chặt cô tiếp tục đẩy vào, nhưng môi anh lại áp vào vành tai cô ♓ô*ⓝ hít, "Gọi một tiếng chồng thì anh đổi tư thế."

"..."

"Không gọi là anh tăng tốc độ đấy nhé." "... Chồng."

"Ừm, ngoan quá."

Chơi xấu! Cô gọi rồi tại sao lại nhanh hơn, hưm ha...

Chốc sau lại đổi qua bên tấm gương, Vu Nhiễm bước lên ghế đẩu nằm lên mép tủ đồ trong phòng tắm, cánh ⓜ.ô.𝐧.🌀 căng tròn hếch lên, Chu Nham đỡ eo cô, tăng tốc độ đ.ú.т vào từ phía sau, vật nam tính thô dài từng đợt lại từng đợt ngập trong hoa huy*t ướt đẫm giữa hai chân cô, nước chảy ra liên tục.

"Ưm a ưm a a a.."

"Sắp bắn rồi Nhiễm Nhiễm... cùng nhau có được không?"

Vu Nhiễm bị anh ôm lên mặt tủ, nửa quỳ hai chân dang rộng ra, động hoa hướng về phía anh, Chu Nham một chân chống vào tủ tường bên cạnh, ôm lấy cánh ⓜ-ô-п-🌀 cô, thẳng eo đâ-𝐦 ⓥ-à-𝐨 không biết bao nhiêu lần, cuối cùng 𝓇_ê_ռ г_ỉ một tiếng, thời điểm bắn ra cũng đưa cô ⓛ*ê*ⓝ đ*ỉ*ⓝ*♓, trực tiếp làm cho cô đạt tới k_♓ο_á_1 ⓒ_ả_ɱ cao nhất.

Bên trong co giật dữ dội, tinh d*ch của người đàn ông nóng hổi mà như có lực, muốn 𝓃·ổ ✞·⛎п·🌀 toàn bộ vách th*t của cô, trong vòng năm phút Vu Nhiễm xém chút ngất đi.

Anh lập tức bắt lấy 🌴𝖍â·ⓝ 🌴·𝒽·ể mềm nhũn của cô, ôm cô vào lòng, từ từ rút vật nam tính ra, mang theo một dòng tinh d*ch.

—hết chương 20—

Chương (1-47)