← Ch.18 | Ch.20 → |
Tạ Minh híp mắt, hết nhìn Uông Bân rồi nhìn sang Chu Nham. Hai người đàn ông thối này đúng là vô liêm sỉ!
Tạ Minh: "Vậy được rồi, chỉ chống đẩy, một trăm cái!" Chu Nham: "Ba trăm cái."
Anh nói xong liền ngã thẳng người xuống, thực hiện một cách nhanh chóng và tiêu chuẩn.
Uông Bân tính giờ cho bọn họ, hiển nhiên Tạ Minh không phải là đối thủ của Chu Nham, một trăm cái của anh ta cũng chưa hoàn thành xong, người ta đã thong thả hoàn thành ba trăm cái rồi.
Uông Bân: "Sao nào thầy Tạ, còn so nữa không?"
Sắc mặt của Tạ Minh rất khó coi, anh ta ngồi trên đất không đứng lên, cúi đầu châm biếm nói: "Là tôi xem thường thầy Chu rồi, còn tưởng là thư sinh, không ngờ là con sói bọc da cừu."
"Vậy thầy Tạ đã hài lòng chưa?" Chu Nham kéo anh ta từ dưới đất lên, nắm lấy cổ áo anh ta rồi nhấc lên trên không trung, "Đừng tưởng khoác tấm da õng ẹo thì tôi không biết anh đang nghĩ gì nhé, ban đêm ba lần bảy lượt bảo cô ấy ở lại một mình tập múa, anh là bắt nạt cô ấy ngốc nghếch, hay coi tôi là đồ vô dụng, hửm?"
"Anh đang nói bậy bạ gì thế? Tôi không hiểu!" Tạ Minh phản ứng dữ dội, ánh mắt né tránh không dám nhìn ai, anh ta cố gắng gỡ bàn tay ra khỏi cổ mình, nhưng không thể lay chuyển được, khuôn mặt ẻo lả bị bóp nghẹn mà lúc trắng lúc xanh.
"Tôi nói gì trong lòng anh đều rõ ràng, tôi khuyên anh nên nắm bắt thời gian từ chức mà cút đi, đừng ép tôi cải tạo anh thành một người phụ nữ thật sự."
Đồ điên! Anh ta chính là đồ điên! e b o o k t r u y e n. v n
Tạ Minh bị ném trên mặt đất như vịt mềm, anh ta bò quỳ nâng mông lên, ho tới mức dây thanh đới cũng thay đổi, sau đó vô cùng nhếch nhác chạy ra khỏi sân, trên đường đụng phải Vu Nhiễm nghe tin chạy đến, anh ta hoảng loạn tránh khỏi cánh tay cô đưa qua đỡ mình, hai chân loạng choạng mà chạy mất.
"Đây là sao vậy?" Mộng Viên theo Vu Nhiễm tới xem trò vui cũng bị cảnh này làm cho đơ ra.
Xung quanh sân vận động được quây kín bằng tấm lưới màu xanh lam, vài ngọn đèn vàng lờ mờ treo trên cao khiến người ta không thể nhìn thấy toàn cảnh sân.
Vu Nhiễm đi vòng qua hàng rào, kiễng chân trên trụ đá nhìn sang, loáng thoáng nhìn thấy sân nhỏ phía xa có một bóng người đang xuất hiện, cách rất xa nên cô cũng không biết có Chu Nham ở trong hay không.
Mộng Viên nói Chu Nham tới đây chạy bộ, bên trong ký túc xá rất nhiều nữ sinh đều nhìn thấy, nghe nói còn có Tạ Minh, tại sao vừa rồi thầy Tạ lại có vẻ mặt đó, trông như bị người khác đạp phải đuôi vậy.
Bên trong sân, Uông Bân đang cùng Chu Nham ngồi trên bãi cỏ."Sao lại nghi ngờ anh ta có ý đồ xấu?"
"Anh ta luôn giữ Nhiễm Nhiễm ở lại một mình tập múa, tôi rất là không vui, kêu người đi tra xem lý lịch của anh ta, mẹ nó, đúng là rác rưởi."
"Mùa hè năm ngoái anh ta lên núi dạy múa cho trẻ em vùng núi, đến tối anh ta lại giữ một cô gái xinh đẹp nhất để cùng anh ta tập múa. Sau khi nghỉ hè xong, anh ta rời đi, cô gái đó phát hiện ra mình có thai."
Ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng, hệt như sự lạnh lùng tàn nhẫn mà vừa rồi dạy dỗ Tạ Minh.
"Hóa ra anh ta bắt nạt những đứa trẻ ngây thơ trên núi, gọi tư thế tình dục là động tác khiêu vũ, nói rằng anh ta sẽ chỉ dạy một mình cô gái đó, và dặn cô ấy không được nói với ai khác."
"Bà mẹ nó! Sao lại không biết xấu hổ tới thế!? Đúng là con mẹ nó súc sinh." Uông Bân ghê tởm mà liên tục phỉ nhổ.
"Nhổ vào tôi là cậu giặt đấy nhé?" Chu Nham trừng mắt nhìn anh ấy.
"Còn cần tôi giặt sao, không phải cậu có vợ rồi à, cô ấy không giặt cho cậu sao?"
"Cậu đang kiếm chuyện à?"
Uông Bân: "..." Người đàn ông này sao lại thô lỗ như vậy, được rồi, có thể là bị tên rác lúc nãy làm ghê tởm, anh ấy miễn cưỡng không tính toán với anh nữa.
"Nói như vậy, cậu chỉ để tên gây họa đó đi thôi sao?"
"Sao có thể, trước tiên cứ để anh ta từ chức rời đi, sau đó cậu tới cục cảnh sát, thăm hỏi bạn học lâu năm của cậu."
"Đó cũng là bạn học lâu năm của cậu mà."
"Tôi đây không phải quan hệ không tốt sao?" Chu Nham bứt một cọng cỏ đưa lên miệng, quay đầu liền nhìn thấy Vu Nhiễm.
Anh vỗ vỗ vai của Uông Bân, đứng dậy đi đón cô, "Nhớ chuyện này đấy, đi trước đây."
"Cậu đi cùng tôi đi..." Ây da, hóa ra là cô vợ nhỏ của anh tới rồi, Uông Bân cũng nắm cỏ bỏ vào miệng, nói nhỏ: "Sao mệnh của cậu ấy lại tốt như vậy, bạn gái người này còn xinh đẹp hơn người kia, người này mới mười chín tuổi, trông thật mẹ nó dịu dàng!"
Gió đêm rít người lại có muỗi, nên Vu Nhiễm không thể không dừng bước, đứng lại gãi chỗ da thịt mới bị cắn trên cánh tay.
Đến gần rồi mới phát hiện hôm nay anh không đeo kính, trên người mặc đồ thường ngày, dáng người thẳng táp vừa cao ráo vừa đẹp trai.
"Thầy Chu, sao anh lại ở đây?" Gần đây trời rất nóng, cô cũng lười ra khỏi ký túc xá, buổi tối anh đều về thẳng chung cư.
Chu Nham chủ động nắm tay cô, còn giúp cô xua đuổi muỗi."Ra ngoài gặp một người bạn."
Anh chỉ Uông Bân, Vu Nhiễm quay đầu nhìn về phía sau, người đó vẫy vẫy tay coi như lời chào hỏi.
Ở đằng xa, một nhóm nữ sinh không ngừng la hét.
Vu Nhiễm cảm thấy xấu hổ, trên mặt thoáng cái nóng ran, cô còn rất dễ ngại ngùng, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy.
"Vừa rồi em nhìn thấy thầy Tạ, hình như thầy ấy đã xảy ra chuyện gì rồi ấy, chạy vội lắm."
"Anh ta đúng thật đã gây tội rồi."
Lời anh nói thật kỳ lạ, Vu Nhiễm không hiểu ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát biểu hiện của anh.
Chẳng lẽ anh đánh thầy Tạ? Lẽ nào có liên quan đến cô?
Vu Nhiễm nhớ lại chiều hôm qua anh hỏi cô tại sao tối thứ ba luôn ăn không đúng giờ, cô nói giáo viên giữ cô ở lại tập múa nên trì hoãn.
Nhưng mà chuyện này có vấn đề gì sao? "Hai người cãi nhau à?" Cô hỏi.
Chu Nham thấy cô mang dáng vẻ ngoan hiền của nàng dâu nhỏ, không nhịn được mà xoa đầu cô, kéo cô đi về.
"Nhiễm Nhiễm, sau này những lúc anh không ở bên cạnh, em nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt, đề cao cảnh giác."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Nham nói chuyện của Tạ Minh cho cô nghe, cô hiển nhiên không ý thức được nửa điểm nguy hiểm, vừa nghe xong đôi mắt liền trợn tròn lên.
"Cô... cô gái đó..." Vu Nhiễm cảm thấy trong lòng ớn lạnh, cô không thể nói tiếp được nữa, vô thức bổ nhào vào lòng anh, nhắm mắt lại không muốn nghĩ sâu hơn nữa.
Từ trước tới nay cô tự cảm thấy mình cũng không quá ngốc, ý thức bảo vệ bản thân cô đều có, nhưng hiện thực luôn đánh vào mặt cô.
Trước đây cô rất ít mặc váy ngắn, cũng không ăn mặc hở hang, cô đã sớm nhận ra một số người không có giới hạn đạo đức, họ không chỉ vi phạm pháp luật, phạm tội, mà còn quy kết tất cả lỗi của họ là do các cô gái quá đẹp hoặc ăn mặc quá ít chính là đang quyến rũ họ.
Từ khi cùng Chu Nham yêu đương, anh bảo cô muốn mặc váy đẹp gì thì mặc, nếu có tên nào không yên phận, anh ta sẽ chặn lại giúp cô.
Con gái nào chẳng thích mặc đẹp, dáng càng chuẩn thì càng thích ăn mặc đẹp, nhưng những điều này lại trở thành lý do để người xấu làm sai.
Hậu quả của Tạ Minh sẽ như thế nào cô không quan tâm, giống như lý do tại sao lớp trưởng Hồng Ba bị đuổi học cô cũng không để ý, Chu Nham là đang bảo vệ cô, cô tin anh làm như vậy là đúng.
Mộng Viên nói anh là người có trái tim sắt đá và thủ đoạn độc ác, vậy thì đã sao, anh vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cô bằng mọi cách có thể, cô từ lâu đã vô phương cứu chữa mà rơi vào sự dịu dàng của anh rồi.
Cô rất yêu anh, không chỉ vì sự ngưỡng mộ của học trò đối với thầy giáo, mà còn vì tình yêu nam nữ, anh đã cho cô đủ cảm giác an toàn, từ lâu đã trở thành niềm an ủi tinh thần duy nhất cho tâm hồn của cô.
Buổi tối, Vu Nhiễm không về ký túc xá mà đi theo Chu Nham về chung cư.
Ban đầu cô định chuyển đến vào cuối tuần, nhưng lần này đã sớm hơn vài ngày.
—hết chương 19—
← Ch. 18 | Ch. 20 → |