Truyện:Ngắm Trăng - Chương 63

Ngắm Trăng
Trọn bộ 90 chương
Chương 63
Sofa play - 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Sau khi làm trên sofa xong, Châu Ánh Hi ôm Lê Phù về phòng ngủ, anh mặc cho cô một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cùng ngồi trên giường uống nước ấm làm dịu cổ họng khô khốc với cô.

Nghe thấy anh ho khan mất tiếng, Lê Phù dùng cùi chỏ huých anh: "Anh đi tắm rửa, sau đó uống thuốc rồi đi ngủ đi."

Châu Ánh Hi cầm cốc, nhìn về phía cô: "Thỏa mãn rồi à?"

Hai người hoàn toàn đang nói về hai chuyện khác nhau.

Lê Phù lườm anh một cái: "Thầy Châu, biết ngài lợi hại rồi, không cần chứng minh."

Châu Ánh Hi đặt cốc thủy tinh ấm áp xuống, lại ôm lấy cô. So với lúc ⓛà·𝖒 𝐭·ì𝓃·♓, dường như anh thích ôm hơn, có loại cảm giác hạnh phúc yên bình lại ✞_𝐡â_ⓝ 𝐦ậ_т.

"A..." Lê Phù đột nhiên ôm vai phải, than đau.

Châu Ánh Hi lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Hôm qua tôi vừa đi xăm, anh làm tôi đau."

"Xăm hình?"

Vừa nãy ánh đèn trong phòng khách quá tối, Châu Ánh Hi cũng không chú ý tới trên vai Lê Phù có hình xăm, anh nhẹ nhàng cở●ℹ️ á●0 sơ mi thay cô, thấy được một chuỗi chữ cái và chú bướm rất nhỏ. Anh ghé sát lại nhìn, là từ tiếng Pháp quen mắt: "S"envoler". Nghĩ tới một sự trùng hợp, khóe miệng anh hiện lên nụ cười yếu ớt, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ khen một câu rất xinh đẹp.

Lê Phù nhận lấy lời khen.

"Có đỏ không?"

"Không."

Có lẽ do vừa rồi anh ôm cô có hơi dùng sức, chắc hẳn không có vấn đề gì, vì vậy Lê Phù mặc lại áo sơ mi, chuẩn bị đứng dậy đi tắm: "Được rồi, tôi đi tắm trước, chút nữa tôi sẽ sang phòng cho khách ngay."

Nhưng Châu Ánh Hi lại kéo cô vào trong n.𝖌.ự.↪️, để cô mặt đối mặt ngồi trên đùi mình, yên lặng ngẩng đầu ép cô há miệng quấn lấy đầu lưỡi của cô, đầu của cô bị hai bàn tay to lớn ôm chặt. Trong nháy mắt có một loại ảo giác bị cưỡng 𝒽ô·ⓝ·, tiếng ⓡê●𝐧 г●ỉ trong cổ họng biến thành tiếng nức nở khó kiềm chế.

Châu Ánh Hi 𝒽ô.ⓝ mãnh liệt, như muốn cướp đoạt không khí trong miệng Lê Phù, khiến cô khó thở vì thiếu oxy. Mà khi anh đột nhiên trở nên dịu dàng, cô dần có không gian hô hấp, hai người đều nhắm mắt lại hưởng thụ nụ 𝖍ô·n triền miên lãng mạn trong đêm. Lúc hai đôi môi tách ra, bên khóe miệng còn kéo ra một sợi chỉ bạc.

Ánh mắt hai người đều ướ●𝐭 á●✝️, trong cái nhìn nhau đầy trìu mến, Lê Phù lại bị Châu Ánh Hi kéo vào trạng thái. Cô thấy anh chạm vào một chiếc bao cao su mới, thay ngay dưới mí mắt của cô. Nhưng cô nhớ rõ mình có lén nhìn bao cao su mới dùng hết chứa đầy ⓣ●ⓘ●n●h ԁ●ị●𝐜●h đậm đặc, sao anh vẫn còn sức để làm thêm lần nữa chứ.

Mấy người bại hoại nhã nhặn đúng là đáng sợ nhất.

Châu Ánh Hi sờ sờ cánh tay Lê Phù: "Anh sợ đè lên hình xăm của em thì em sẽ đau, em tự động được không?"

Thấy cô do dự, anh 𝒽ô-𝐧 lên п·🌀·ự·𝖈 cô: "Thử xem, nếu không thoải mái thì chúng ta dừng lại."

"Ừm." Cô gật đầu.

Rèm cửa trong phòng ngủ chỉ kéo một nửa, bởi vì bên ngoài hướng ra vườn hoa tư nhân nho nhỏ, nên hai người cũng không ngại mở rộng cửa phòng đón gió xuân, trên cửa sổ thủy tinh là bóng dáng hai người vui vẻ â.𝖓 á.ï.

Mái tóc dài như tơ lụa rơi xuống vai, Lê Phù tìm một tư thế thoải mái nhất ôm Châu Ánh Hi. Mái tóc dài ngang eo lay động theo cơ thể cô, thi thoảng sẽ lộ ra hình xăm bươm bướm xinh đẹp kia và đ·ườռ·🌀 c·ⓞ·𝐧·ⓖ duyên dáng trên lưng cô. Anh chống sau lưng cô, lồng п●🌀●ự●𝐜 nóng hổi dán sát vào 𝓃·ɢ·ự·ⓒ cô, lúc cô di chuyển lên xuống, bầu ռ·gự·↪️ 〽️.ề.Ⓜ️ 𝐦ạ.ⓘ 🌜_ọ xá_✝️ khiến anh nóng ⓜ●á●ⓤ.

Nửa đoạn đầu, Châu Ánh Hi để Lê Phù tự động, cô không biết làm cho lắm chỉ nâng 𝐦ô●п●ⓖ lên xuống theo tiết tấu của anh, mỗi lần 𝖙-♓â-ⓝ ✝️-𝐡-ể hạ xuống, 𝐦ô·𝐧·g đều sẽ đè lên hai hòn bi của anh dùng sức nuốt vào dương v*t sưng tấy kia. Thịt trên Ⓜ️ô.п.🌀 không ngừng va 𝒸.𝖍.ạ.〽️ 𝐯à.0 đù.𝖎 anh, tiếng da thịt bạch bạch vang lên không dứt.

Tư thế nữ trên nam dưới rất dễ vào sâu, dương v*t thô cứng đỏ hồng đâ●Ⓜ️ thẳng vào nếp gấp trong huyệt, mỗi lần ăn Lê Phù đều thét lên, mới lên xuống hơn chục cái, cô đã mất hồn, trong mắt có sương mờ. Tính cách bình thường đôi khi nhìn giống chị đại, nhưng thật ra trong chuyện ✞●h●â●ⓝ Ⓜ️●ậ●t, cô chính là một q·ц·ỷ nhỏ yếu ớt rất biết làm nũng.

Tiếng гê-ռ 𝐫-ỉ của cô rất ngọt ngào, biến thành thuốc 𝐤_í_𝐜_𝒽 𝖙_h_í_↪️_♓ 🅓ụ_𝖈 ѵọ_ռ_ℊ của Châu Ánh Hi.

Đột nhiên, anh ưỡn hông 𝒽⛎-𝐧-𝐠 ♓ăп-𝐠 thúc lên. Lúc cô đã làm chủ tình hình còn có thể để mình có không gian hô hấp, nhưng sau khi thân phận người ⓒầ*〽️ 𝐪⛎*ÿề*𝖓 giao cho anh, mất đi quy luật giảm xóc. Nâng ⓜô*n*🌀 cô lên, sau đó lại buông tay, lặp đi lặp lại nuốt dương v*t đến cùng, trong huyệt bị đâ·ɱ đến mềm nhũn chảy ra dòng nước ấm áp nhớp nháp xuống chân anh.

Lê Phù bị vật cứng bên dưới đ*â*m đến 𝓇●u●𝖓 ⓡẩ●🍸, cô càng ôm chặt Châu Ánh Hi hơn, tựa lên cần cổ đẫm mồ hôi của anh, phát ra tiếng khóc yếu ớt.

Cô đấm vào lưng anh một cái, không nhịn nổi muốn mắng chửi: "Dài quá, cứng quá... Đâ·𝐦 ☑️à·⭕ bụng tôi rồi..."

Châu Ánh Hi cười cười, tạm thời không để ý đến sự đau đớn của Lê Phù, lại nâng 𝐦*ô𝖓*𝐠 cô lên. Sau khi nhấc m_ô_𝓃_🌀 lên một lúc, anh thay đổi tư thế, ôm cô 𝖑ê.𝖓 𝖌.iư.ờ.𝐧.🌀, để cô thoải mái nằm lên gối. Sau đó dùng tư thế truyền thống, quỳ gối giữa đùi cô, dùng gậy th*t vỗ nhẹ lên miệng huyệt của cô 𝖈-ọ ❎-á-🌴 vài cái.

Tuy cách một lớp bao cao su mỏng manh, nhưng Lê Phù cũng có thể cảm nhận được xúc cảm da thịt của dương v*t, bị anh khiêu khích khiến cả người cô ngứa ngáy. Nhất là khi quy đầu cố ý chen vào miệng huyệt nhưng lại đột ngột 𝐫●ú●† 𝓇●ⓐ, cô thấy đây là đang muốn 🌀ℹ️.ế.т cô: "Đừng cọ nữa..."

Châu Ánh Hi lại dùng quy đầu ấn lên huyệt nóng, muốn 🅓·ụ ⓓ·ỗ cô: "Muốn 𝖈*ắ*𝖒 ⓥà*🔴 sao?"

Lê Phù bướng bỉnh không muốn nói ra những lời kia, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến cô nhẹ nhàng gật gật đầu: "... Ừm, muốn..."

Châu Ánh Hi một lần nữa nhét dương v*t vào trong huyệt, một cú đ_â_𝐦 mạnh mẽ khiến cô thất thần, cô vô thức xoay đầu, tránh ánh mắt thẳng thắn của anh, anh không hài lòng, ra lệnh cho cô: "Nhìn anh làm."

Lê Phù nhắm mắt ✝️-♓-ở 𝐠ấ-🅿️: "Anh cứ làm việc của anh đi."

Châu Ánh Hi nhéo cằm cô, anh xoay mặt cô lại, động tác trên tay rất mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Muốn bé cưng nhìn anh làm."

Cô bị ép ngẩng đầu chạm mắt với anh, ngửa đầu т-♓-ở 🅓-ố-↪️, ngũ quan tinh xảo nhăn lại, gương mặt ửng đỏ: "Nóng quá..."

"Nóng chỗ nào?"

"Chỗ của anh."

Làm sao bây giờ, cô đáng yêu quá, Châu Ánh Hi hận không thể ôm cô, không biết mệt mỏi làm cả đêm, muốn cho gậy th*t cắm trong t*♓â*п †*h*ể cô hòa làm một với cô. Ngay cả anh cũng cảm thấy đây là một chuyện rất đáng sợ, trước khi bị cô thu hút, anh không biết mình là một kẻ cuồng 🅓â●𝖒.

Châu Ánh Hi bỗng muốn 𝐡ô·п lên hình xăm vừa làm của cô, anh lật người Lê Phù lại để cô nằm sấp trên tấm chăn Ⓜ️ề●ɱ Ⓜ️●ạ●ℹ️, thân hình cao lớn của anh áp sau lưng cô, dương v*t từ phía sau 𝖈.ắ.m ✌️à.ⓞ trong huyệt của cô. Vừa rồi ⓒ.ọ 𝐱á.✞ mấy cái, thật ra hai người cũng đã gần cao trào, anh không thử thêm cách thức nào khác, đ·è l·ê·ⓝ ռ·𝖌ườ·𝐢 cô, gậy th*t tàn nhẫn cắm trong huyệt.

Cặp 𝐦ô*n*🌀 ɱ●ề●m 𝐦●ạ●1 như đào mật của cô đã bị т𝒽●â●𝐧 ✞●ⓗ●ể anh đè ép đến biến dạng, hai tay anh dùng sức chống 𝖑ê.ռ 🌀ıư.ờռ.g, gân xanh trên cánh tay nổi lên, đ.ư.ờ.𝐧.🌀 𝐜o.𝐧.🌀 cơ bắp hết sức rõ ràng. Anh cúi đầu, 𝐡ô.ռ lên hình xăm chú bướm trên vai cô, sau đó tăng tốc độ cắm rút, gậy th*t đỏ tươi nhanh chóng ra vào trong huyệt.

Lê Phù dưới thân kịch liệt ✞h·ở dố·𝐜, nước trong huyệt không ngừng chảy ra ngoài, làm ướt chỗ ⓖ𝖎·𝒶·🔴 ⓗ·ợ·𝓅 của hai người, ga trải giường đều bị chất lỏng ⓓ*â*𝐦 đ*ãռ*ⓖ thấm ướt. Ngọn đèn đầu giường nhẹ chiếu lên người họ, Châu Ánh Hi vốn bị cảm, tiếng т_♓_ở h_ổ_ⓝ ♓ể_𝐧 nghe càng thêm 🌀ợ*ï 𝐜*ả*Ⓜ️.

"A, a..." Tần suất nhanh hơn khiến cả người Lê Phù như bị điện giật, giọng nói bị sự va chạm mạnh mẽ ở thân dưới ngắt quãng: "Châu Ánh Hi, Châu Ánh Hi..."

Huyệt non càng kẹp càng chặt, Châu Ánh Hi bị cắn đau, anh t·𝖍·ở ♓·ổ·ⓝ ♓·ể·ⓝ: "Sao vậy? Đau à?"

"Không phải."

Lê Phù lắc đầu, nhưng xấu hổ chậm chạp không nói nên lời, Châu Ánh Hi nhạy cảm nhận ra được phản ứng của cơ thể cô, thay cô nói: "Có phải muốn phun rồi không?"

Sắc mặt Lê Phù đỏ bừng, cô mơ mơ màng màng gật đầu: "Ừm."

"Nhịn thêm chút nữa."

Châu Ánh Hi đẩy gậy th*t vào chỗ sâu nhất trong huyệt, nước bên trong bị chặn lại, dường như chỉ cần rút gậy th*t ra, van huyệt sẽ không ngừng chảy. Nhưng anh vẫn cắn chặt răng, đè sau lưng cô, hung bạo đâ_ⓜ 𝖛à_𝐨 cánh hoa của cô mấy chục cái, âm thanh 👢_à_𝖒 ✝️_ìⓝ_𝐡 🅓·â·〽️ đ·ã𝖓·🌀 vang vọng trong phòng.

Cuối cùng Lê Phù không biết mình làm gì đã đạt cao trào, chỉ biết khi vật trong huyệt гú*ⓣ r*🅰️, cô bị Châu Ánh Hi lật người lại, vắt hai chân cô vào giữa cánh tay. Rõ ràng có nước chảy ra từ trong huyệt, nhưng anh lại cúi người, điên cuồng ⓜú*ⓣ mát huyệt nhỏ còn đang cao trào. Khi anh thấy huyệt nhỏ bị mình làm đến đỏ lên, có hơi đắc ý quấy phá khao khát chinh phục.

"A a, a... Đừng m_ú_🌴 nữa..." Lê Phù lại đấm lên lưng anh.

Dường như toàn thân cô đều co giật, hai chân vắt trên cánh tay anh căng đến mức sắp bị chuột rút. Khi môi Châu Ánh Hi rời khỏi miệng huyệt, nước trong huyệt nhỏ ấm nóng không ngừng tràn ra ngoài. Anh cứ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô, cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng hét vào mặt anh: "Khốn nạn."

Chương (1-90)