Sofa play - 1
← Ch.61 | Ch.63 → |
Hình tượng nho nhã của Châu Ánh Hi dần sụp đổ trong lòng Lê Phù, trong đêm tối đèn tắt, sự mạnh mẽ, 𝒽*ⓐ*ɱ 〽️*𝖚*ố*ռ chinh phục trong lòng anh, thậm chí sở thích tiềm ẩn không hề che giấu thể hiện ra với cô. Đêm đầu tiên, cô rất lo lắng, lần gặp lại đó là sự kinh ngạc, mà lần này, cô có vẻ thích thú nhiều hơn.
Đương nhiên, có thể giúp cô mỗi lần đều tiến vào trạng thái nhanh hơn lần trước, là bởi vì kỹ năng của anh ngày càng thuần thục. Dù tay anh đang vỗ lên huyệt nhỏ của cô, nhưng kiểm soát độ mạnh yếu vô cùng tốt, sẽ không mạnh đến mức làm cô đau nhưng cũng không nhẹ đến mức làm cô không có chút ⓚ*𝒽*0á*𝖎 cả*ⓜ nào.
"Châu Ánh Hi, có phải anh từng làm với người khác rồi không?" Lê Phù ↪️ắ.𝓃 𝐦ô.ı, run giọng hỏi.
Đàn ông thật sự sẽ có thiên phú trời sinh sao? Cô không tin lắm, anh thành thạo như một cao thủ mình đầy kinh nghiệm.
Châu Ánh Hi cười khẽ: "Ngoại trừ em, anh chưa từng làm chuyện này với ai."
Anh ngước mắt lên, cười một tiếng: "Em ghen, hay là muốn khen anh?"
"Tôi không nên hỏi anh, a..."
Lê Phù đột ngột bị những cái vỗ với tần suất cực nhanh cắt đứt lời muốn nói, chỉ còn lại tiếng г-ê-п 𝓇-ỉ.
Huyệt nhỏ trắng hồng bị vỗ phát ra tiếng nhớp nháp, ngọn lửa trong người Châu Ánh Hi tập trung hết trên cổ, anh thu tay lại đặt trên đầu gối cô, v.ặ.ռ 𝖈.ổ. Một tay anh nới lỏng cà vạt, sau đó ném xuống thảm, tay phải không dừng lại, huyệt nhỏ trắng hồng đã bị tạo thành bọt trắng.
"A, a..." Lê Phù sắp điên rồi, chỉ là màn dạo đầu đã 𝖐*í*🌜*ⓗ т*hí*𝖈*ⓗ cô có cảm giác cao trào: "Mạnh quá, Châu Ánh Hi... Mạnh quá..."
Trong phòng chỉ có bật một ngọn đèn trang trí, nhưng cũng có thể thấy rõ đồng phục học sinh của cô ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi quá mỏng, đường viền áo ռⓖự●𝖈 như ẩn như hiện. Cô hét lên đầy 𝒽🔼.𝖒 𝖒.⛎.ố.п, Châu Ánh Hi càng không chịu nổi, ngọn lửa trong mắt ngày càng sáng, anh rụt bàn tay trơn trượt dính nhớp lại: "Thật xin lỗi, làm đau em rồi."
Lê Phù đá vào vai anh: "Đồ biến thái."
Châu Ánh Hi nắm lấy mắt cá chân cô, nhìn chăm chú vào mắt cô: "Bé cưng, cho anh vào, nhé?"
Ngón cái của anh xoa từ mắt cá chân đến bắp chân, giúp cô thả lỏng.
"Châu Ánh Hi, sau này chắc chắn anh rất biết lừa gạt phụ nữ." Lê Phù nhẹ nhàng trừng mắt.
Châu Ánh Hi cúi đầu ⓗ.ô.𝓃 lên đầu gối cô: "Anh rất chung thủy, sao anh phải lừa gạt người phụ nữ khác?"
Ngụ ý là: Anh chỉ lừa em thôi.
Lê Phù quay đầu không mắc câu của anh.
Hô hấp của Châu Ánh Hi nặng nề, gậy thịt trong quần âu cứng thêm một vòng, khiến anh khó chịu. Ánh mắt anh dịu dàng, đổi cách hỏi cô: "Bé cưng, có muốn làm với anh không?"
Từ nhỏ đến lớn Lê Phù rất ghét bị người ta é.𝐩 🅱️.𝐮ộ.𝒸 làm gì, dường như đã gặp được người có thể trị cô, giọng nói quá dịu dàng của anh khiến cô hơi thất thần. Cái miệng nhỏ nhắn này không phản nghịch nổi, không từ chối cũng không đồng ý.
Châu Ánh Hi cởi âu phục, đặt lên bàn trà phía sau, áo sơ mi trắng bên trong phủ một tầng mồ hôi nóng hổi. Anh đi vào trong tủ lấy ra một hộp bao cao su, vừa đi vừa mở hộp.
"Châu Ánh Hi, sao chỗ nào anh cũng giấu mấy thứ này vậy." Lê Phù kinh ngạc: "Lẽ nào anh đã sớm ủ mưu rồi à? 🍳⛎_🅰️_𝖓 𝖍_ệ giữa anh và Lê Ngôn tốt như vậy, chắc chắn anh ấy đã lặng lẽ nói cho anh biết lịch trình của tôi, chắc chắn anh đã sớm nghĩ kỹ rồi mới dẫn tôi tới đây."
Châu Ánh Hi thừa nhận một nửa, phủ nhận một nửa: "Lê Ngôn nói cho anh biết lịch trình của em, nhưng anh cũng phải đến Macao sắp xếp công việc."
Lê Phù vừa nhìn anh tháo bao cao su vừa hỏi: "Có phải sau khi đàn ông 〽️*ấ*𝐭 zi*ⓝ thì sẽ đặc biệt ⓗ𝐚-𝖒 〽️-𝐮ố-ⓝ không? Sao tôi cảm giác ở đâu anh cũng có thể động dục với tôi vậy."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Sau khi ném vỏ đi, Châu Ánh Hi ngồi xuống cạnh cô, gật đầu: "Ừ."
"..." Cô không nên hỏi.
Châu Ánh Hi duỗi tay chạm vào má Lê Phù: "Nhưng anh cũng hy vọng một ngày, em có thể làm nũng với anh, chủ động yêu cầu, anh nhất định sẽ thỏa mãn em."
Lê Phù ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, nghịch ngợm nheo mắt: "Tiếc thật đấy, tôi chỉ biết làm nũng với bạn trai thôi."
Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó, Châu Ánh Hi quỳ xuống sofa. Anh cởi dây lưng, quần lót và quần âu ra, nhưng giữ lại áo sơ mi trắng công sở trên người.
Trước khi đeo bao cao su vào, Châu Ánh Hi hỏi cô: "Có muốn sờ không?"
"Tôi không thèm." Lê Phù xoay đầu.
Giọng Châu Ánh Hi thấp hơn: "Vậy dùng chân sờ, được không?"
Môi của cô vừa muốn nói ra hai chữ "không muốn", nhưng hai chân đã bị anh kéo đi, đôi vớ trắng vẫn chưa cởi ra, hai chân mang vớ phủ lên ◗ư·ơ·𝐧·🌀 ✌️ậ·✝️ đã cương cứng, thay thế tay làm động tác vuốt lên xuống. Đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mắt cũng không dám nhìn xuống, nhưng da thịt trên hai chân cô như bị một quả cầu lửa bao bọc.
Châu Ánh Hi nghiến chặt quai hàm, yết hầu sắc bén lăn lộn, mặt và lỗ tai đều đỏ như ⓜá·𝖚: "Thoải mái quá, bé cưng giỏi ghê."
"Nóng quá..." Chân Lê Phù гυ·п 𝐫ẩ·🍸.
"Bé cưng nhìn một cái đi, được không?"
"Tôi không muốn nhìn."
"Không sao, đừng xấu hổ."
Lê Phù lại bị lừa và cũng vì tò mò, cô nghiêng đầu thấy giữa hai chân mình nhét một vật thô cứng. Lần nào cô cũng phải cảm thán, trước kia cô cho rằng chỉ có đàn ông Âu Mỹ mới có kích thước kinh người như vậy, không nghĩ tới đàn ông châu Á nhã nhặn cũng có thể có vật thô dài như vậy. Hơn nữa tuy dã man, nhưng hình dáng đẹp mắt, màu sắc cũng sạch sẽ.
Thấy cô mê mẩn, khóe miệng Châu Ánh Hi nhếch lên, tiếp tục dỗ dành: "Cho vào người bé cưng nhé?"
Lê Phù vốn không có thói quen nói lời tục tĩu, trên cổ lại đỏ ửng.
"Được không?" Rõ ràng giọng điệu của anh đã mạnh mẽ hơn, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.
Cả người cô dường như bị bao vây bởi sự kiêu ngạo của anh, cô mềm lòng, đành buông 𝖛·ũ 𝐤𝖍·í đầu hàng: "... Được."
Lê Phù bị Châu Ánh Hi kéo từ trên sofa xuống, đưa lưng về phía anh, mặt hướng về phía sofa, mép váy đồng phục bị nhét trong khe thắt lưng, anh ra lệnh cho cô chống hai tay xuống sofa, nhấc 〽️*ô*𝖓*g lên thật cao. Dấu tay vốn đã biến mất lại bị anh đánh đỏ lên, tiếng da thịt giòn tan 𝐤.í𝒸.♓ †ⓗí.𝐜.ⓗ màng nhĩ của hai người.
Một chân Lê Phù bị nâng lên, một chân khác cố chống trên thảm, ԁươ*ⓝ*𝐠 ☑️*ậ*𝖙 sưng tấy thô bạo cắm nghiêng vào trong huyệt nhỏ nóng ẩm, cắm rất thuận lợi. Châu Ánh Hi nâng đôi chân dài 𝖒_ảⓝ_ⓗ 𝐤_♓ảⓝ_𝐡 của cô lên, hung bạo đẩy hông đâ.Ⓜ️ 𝐯.à.𝑜 nơi sâu nhất trong huyệt, quy đầu tròn trịa đâ*ɱ vừa mạnh vừa sâu, cô ngửa đầu r-υ-п г-ẩ-ⓨ 𝐫*ê*ռ г*ỉ.
Không làm theo quy luật chín nông một sâu gì cả, chỉ không ngừng hung ác đ-â-Ⓜ️ sâu vào, Lê Phù 💲𝐢·ế·† 🌜·♓ặ·t eo, tay suýt nữa 𝖗_υ_𝐧 𝖗_ẩ_𝖞 rơi từ trên sofa xuống. Châu Ánh Hi ưỡn hông, m·ô𝐧·ⓖ thịt săn chắc bị đụng đến г𝖚.n ⓡ.ẩ.𝓎, chân được nâng lên, lỗ huyệt hoàn toàn lộ ra trong không khí. Nước ở chỗ đang dính vào nhau chảy xuống, anh làm rất h⛎ռ●𝐠 ♓ă●ⓝ●𝐠, nước bắn tung tóe.
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng quanh quẩn trong phòng khách.
"Nóng... Nóng quá..." Lê Phù 𝐭𝐡_ở ɢ_ấ_🅿️, vệt đỏ trên mặt ngày càng đậm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Châu Ánh Hi ra lệnh, mang theo sự dỗ dành dịu dàng: "Bé cưng tự cởi ra, nhé?"
"... Ừm."
Châu Ánh Hi thả chân Lê Phù xuống trước, cô chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay bủn rủn cởi nút áo, lại bị anh ra lệnh xoay người, cởi ra. Cô đã mất ý thức từ chối, ngoan ngoãn xoay người, cởi bỏ cúc áo sơ mi đồng phục, bầu 𝐧_𝐠ự_𝖈 trong áo lót ren dường như lớn thêm một vòng nhỏ.
"Cởi cả đồ lót ra." Châu Ánh Hi tiếp tục ra lệnh, nhìn chằm chằm vào 𝖓●🌀ự●𝒸 cô.
Tay Lê Phù vòng ra sau ⓒở*𝐢 á*o п●ℊự●𝖈, ném cả áo lót và áo sơ mi xuống đất, trên người cô chỉ còn lại chiếc váy kẻ sọc và vớ trắng của học sinh. Bầu 𝐧𝖌-ự-𝐜 không quá lớn nhưng 𝖒ề-Ⓜ️ mạ-❗, mê người, khiến người ta muốn cắn một cái.
"Bé cưng, cầm cho anh ăn được không?" Châu Ánh Hi không nhịn được ánh lửa trong mắt.
Có lẽ đã từng tiếp xúc t*𝐡*â*n ✞ⓗ*ể 𝐭●𝒽â●𝐧 〽️●ậ●𝖙 vào lần, sau khi Lê Phù tiến vào trạng thái thì sẵn lòng phối hợp với anh. Đầu tiên, cô xấu hổ nâng bầu 𝐧🌀.ự.𝖈 trắng sữa của mình lên, đẩy về phía trước. Anh cúi người xuống, ngậm lấy một bên, quá 𝖒ề*Ⓜ️ ⓜạ*ℹ️ như đang ngậm kẹo dẻo ngọt ngào tan trong miệng. Anh thay đổi góc độ ⅼ-𝐢-ế-ⓜ 𝐦.ú.✞, phát ra tiếng ɱ·ú·✝️ mát ◗â●Ⓜ️ đ●ã●𝖓●🌀.
Khi răng anh cọ vào đầu vú, Lê Phù nức nở thành tiếng.
Châu Ánh Hi ngậm đủ rồi, ♓ô·ռ lên cần cổ trắng tuyết của cô, ôm cô ra sau sofa bởi vì như vậy sẽ có thể cho cô chống đỡ, khi vào từ phía sau sẽ thoải mái hơn. Anh nâng chân cô lên, một lần nữa cắm d*ươ*п*ℊ vậ*✞ vào, nặng nề đẩy vào trong huyệt, mạnh đến mức ngón tay cô cắm sâu vào sofa.
Đôi chân Ⓜ️-ảп-h 𝐤-𝒽-ảп-h được nâng lên thật cao, Châu Ánh Hi không kiêng nể gì mà đ_â_Ⓜ️ ⓥ_à_𝐨, cơ 𝖒·ô·𝖓·🌀 căng cứng không ngừng dùng lực, ↪️.ắ.𝐦 ✅.à.ⓞ chỗ sâu nhất trong người Lê Phù. Trên người không có chút dấu vết nào, nhưng cô vẫn nóng, da thịt mỏng manh đổ mồ hôi, huyệt nhỏ phía dưới mỗi lần đều cả 𝒹ươ*n*𝖌 v*ậ*т vào nơi sâu nhất, cô hơi không chịu nổi cầu xin anh: "Anh làm tôi nhẹ chút đi... Chút nữa lại, mạnh..."
"Không chịu nổi?" Châu Ánh Hi dịu dàng hỏi.
Lê Phù ừ một tiếng dài.
"Nhịn chút nhé?"
"Không muốn nhịn, anh cọ nhẹ trước đã."
Hiếm khi Lê Phù 𝐫ê*𝖓 𝐫*ỉ cầu sự thương xót, nhưng Châu Ánh Hi vẫn vô tình từ chối, anh ưỡn eo hung bạo ↪️·ắ·〽️ v·à·🅾️ trong, cơ thể cô 𝐫u·𝖓 г·ẩ·🍸 rã rời, huyệt nhỏ ăn 𝐝ươ_𝐧_🌀 𝐯ậ_t càng lúc càng sưng tấy kia, 𝐜_ả_ⓜ ⓖıá_ⓒ †_ê 𝐝ạ_ï lan tràn từ chân lên lưng. Cho đến khi nhấn chìm cô, cô bắt đầu khóc nức nở: "Châu Ánh Hi, tôi bảo anh nhẹ chút..."
Châu Ánh Hi 𝐭*♓*ở h*ổ*ⓝ hể*ռ, không phải anh không muốn nhẹ, mà là anh không nhẹ được, chỉ hận không thể làm đến khi cô cao trào liên tục thậm chí là phun nước. Anh lại đ.â.〽️ thêm vài cái, đột ngột dừng lại, vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên cổ cô ra: "Gọi tên anh cho hẳn hoi."
Lê Phù miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt, gọi tên anh: "Châu Ánh Hi..."
Dường như Châu Ánh Hi chưa hài lòng, khẽ cười: "Bỏ họ đi, gọi nhẹ nhàng một lần thì anh sẽ di chuyển."
Cho dù không muốn, nhưng cô không chịu nổi sự hung ác của anh, Lê Phù rưng rưng nước mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng gọi ra xưng hô khiến cô buồn nôn: "Ánh Hi..."
Lần này Châu Ánh Hi rất hài lòng, anh cũng chậm lại, nhưng chưa hài lòng dỗ dành cô: "Bé cưng, gọi thêm lần nữa."
Cảm giác chua xót giữa hai chân sắp nuốt chửng Lê Phù, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời: "Ánh Hi..."
Thật ra giọng nói của cô cũng rất êm tai, nhưng Châu Ánh Hi cảm thấy giọng nói mỗi lần cô không được ăn ngon lại càng êm tai hơn, là cảm giác yếu ớt bình thường không có. Anh rất thích.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |