Truyện:Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen - Chương 058

Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Trọn bộ 106 chương
Chương 058
Ngọt ngào
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Xoay tròn hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng để Thủy Băng Nhu xuống, hai bàn tay to nóng rực đặt trên eo nhỏ của cô, đem cả người cô ôm chặt vào lồng 𝐧.ɢ.ự.🌜, cùng anh kết hợp chặt chẽ, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn cô.

Bàn tay anh nóng rực giống như muốn khiến cho cô tan chảy, phòng ăn yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe được cả tiếng tim đập không theo quy luật của nhau, khi anh nhìn chăm chú, Thủy Băng Nhu cảm thấy toàn thân mềm ra, пó·ⓝ·g г𝐚·𝖓 khó nhịn.

Gương mặt anh tuấn của Hoàng Phu từ từ phóng đại ở trong mắt của cô, ánh mắt của Thủy Băng Nhu giữa không khí kích động hạ xuống chậm rãi nhắm lại, trong chốc lát, cô cảm thấy một đôi môi ngọt ngào mà mề_Ⓜ️ ɱ_ạ_1 đặt ở trên môi của cô, êm ái mú-t thỏa thích, Thủy Băng Nhu không tự chủ dùng đầu lưỡi của cô miêu tả hình dạng đôi môi của đối phương, chỉ nghe tiếng hô hấp nặng nề.

Hoàng Phu Tuyệt quả thật muốn 𝒸-𝖍-ế-t, chỉ cần một cái h.ô.п của cô mà có thể dễ dàng trêu chọc lửa dục của anh, nha đầu này quả thật chính là muốn ép anh phát điên rồi, hơn nữa động tác mới vừa tuyệt hảo như vậy là ai dạy cô? Anh nhưng cho tới bây giờ không hề dạy qua cho cô loại phương thức trêu đùa này, vừa nghĩ tới có thể có người khác chạm qua đôi môi vốn là thuộc về anh, anh liền ghen tỵ muốn 🌀ⓘ-ế-ⓣ người.

Hoàng Phu Tuyệt bá đạo đưa đầu lưỡi của anh vào bên trong miệng cô, không ngừng dây dưa với cái lưỡi thơm tho ngọt ngào của cô, cùng nhảy múa, bàn tay nóng rực cũng không tự chủ được xoa vuốt lên đư-ờ-n-ɢ 🌜-o𝐧-ɢ lả lướt của cô.

Đôi tay Thủy Băng Nhu theo phản xạ leo lên cổ của anh, dùng cách này ổn định †*𝒽â*п ✞*h*ể vốn đã bị anh ♓·ô·ռ đến xụi lơ của cô, không kiềm hãm được nhiệt liệt đáp lại anh.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt khó khăn từ từ tìm lại chut lý trí, ✞·♓·ở h·ổ·𝖓 𝖍·ể·n ôm lấy cái eo nhỏ nhắn vừa đầy một nắm tay của cô, còn cả người Thủy Băng Nhu cũng là nằm ở 𝐧●ɢ●ự●𝖈 của anh ✞𝐡_ở hổ_п hể_𝖓, nghe tiếng tim đập kịch liệt chấn động của anh, trong lòng xông lên một loạt cảm xúc ngọt ngào.

"Nói, động tác trêu đùa vừa rồi là ai dạy em? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt tìm về nỗi lòng, nắm chặt hông của cô nói, giống như một ông chồng đang ghen tuông khi thấy vợ ở bên ngoài .....

"Cái đó... Đó là học theo đĩa phim, Lăng Tâm nói đàn ông không thích phụ nữ giống như khúc gỗ, cho nên... Cho nên muốn nhiệt tình một chút, em... Em... Anh.... Anh không thích sao?" Thủy Băng Nhu nhỏ giọng chi ngô đạo.

Thích, làm sao sẽ không thích, thế nhưng loại chuyện này chỉ có anh mới có thể dạy cho cô, anh bá đạo thầm nghĩ.

"Về sau không cho phép xem loại băng đĩa như vậy, những chuyện này anh có thể dạy em." Hoàng Phu Tuyệt nghe được là cô học được từ đĩa phim, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy là đôi môi ngọt ngào của cô chỉ có anh thưởng thức qua, trong lòng xông lên một hồi kích động, nhưng vừa nghĩ tới nha đầu của anh thấy được cái đó của người đàn ông đáng 𝐜𝖍.ế.𝐭 trong đĩa phim kia, nhất thời trong lòng một hồi vị chua quét qua.

"Tuyệt, anh làm sao vậy? Về sau em không xem nữa là được, anh đừng tức giận có được hay không?" Thủy Băng Nhu nhìn mặt Hoàng Phu Tuyệt âm trầm, làm bộ đáng thương lay lay anh nói.

Thần trí Hoàng Phu Tuyệt bị thanh âm của cô gọi về, nghe được giọng điệu làm bộ đáng thương của cô, nhất thời khiến cho trong lòng anh một hồi thương tiếc, vừa rồi anh trong lúc lơ đãng có thể đã hù dọa nha đầu của anh, vuốt vuốt những sợi tóc của cô, dịu dàng nói: "Anh không sao.".

Đột nhiên, anh trong lúc lơ đãng nhìn thấy bờ ռ🌀ự-↪️ như ẩn như hiện của cô bởi vì bị anh ôm mà đè ép t𝖍à*𝖓*𝐡 𝖍*ìn*𝖍 dáng mê người hơn, cơ hồ phơi bày cả ra ngoài, trước ռⓖ·ự·c của anh có thể cảm nhận rất rõ ràng được 〽️ề*ɱ 𝐦*ạ*𝐢 của cô.

Tròng mắt Hoàng Phu Tuyệt tối sầm, gầm nhẹ một tiếng: "Tiểu yêu tinh.", sau đó ♓ô_𝐧 thật sâu lên môi của cô, dùng sức kéo cô lại gần anh, cơ hồ muốn đem cả người cô bao bọc đến tận xương tủy, hai tay không ngừng ở trên người cô xoa nắn, môi mỏng κ♓ê*⛎ ℊợ*i càng ♓ô·𝖓 càng 𝐭·𝐡â·𝖒 𝖓·𝒽·ậ·ⓟ vào, hơi thở càng ngày càng rối loạn.

Thủy Băng Nhu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, trái tim giống như muốn nhảy ra, hai tay càng thêm dùng sức leo lên người anh, cả тⓗ-â-𝐧 ✝️𝒽-ể xụi lơ trên người của anh, chỉ có thể để cho động tác của anh dẫn lối cho cô.

Trời ạ, môi đẹp của cô rất ngọt! Trên người cô tỏa ra mùi thơm ngát khiến cho tinh thần anh chấn động, Hoàng Phu Tuyệt từ môi của cô dần dần dọc theo cổ trắng nõn một đường ⓗô.п xuống, da thịt trắng nõn bởi vì anh ɱ.ú.𝖙 thỏa thích mà biến t𝐡à*ⓝ*♓ hì𝖓*𝒽 của từng trái dâu tây, tay anh nóng rực đi tới trước 𝖓gự-𝖈 của cô, cách lớp vải thật mỏng cầm trước ռ*ɢ*ự*ⓒ cô đẫy đà kiên đĩnh, không ngừng 𝖛ⓤ*ố*t ν*𝐞.

Thủy Băng Nhu bởi vì động tác của anh mà yêu kiều ra tiếng, không ngừng vặn vẹo ✞♓_â_ռ т_♓_ể 𝖓ón_g ⓡ🅰️_𝓃 khó nhịn, ý muốn lấy được từng chút hóa giải.

Không hề biết cử động như vậy khiến cho lý trí của anh hoàn toàn muốn hỏng mất, Hoàng Phu Tuyệt gầm nhẹ một tiếng, vừa gặm cắn da thịt ngọt ngào của cô vừa mang cô tới cái băng ghế để ngồi ở bên cạnh, anh từ từ ngồi ở trên ghế, sau đó để cho cô giạng chân ở trên người anh, một tay anh 𝖛u●ố●ⓣ ѵ●𝐞 bộ п🌀*ự*c ʘʘ no đủ của cô, một tay từ từ cởi bỏ chướng ngại trên người cô xuống.

Đáng ⓒ●ⓗế●†, cô thế nhưng không có mặc áo 𝖓ℊ●ự●𝒸 đã đi ra ngoài, Hoàng Phu Tuyệt tính trừng phạt dùng sức ✅-υố-✞ ν-3 bộ ռ_🌀_ự_𝐜 của cô, hài lòng nghe được cô sung 𝖘*ư*ớ*п*𝐠 thân ngâm.

Lúc này, Thủy Băng Nhu quần áo đã bị tụt xuống đến bên hông, bộ 𝖓ℊự-𝐜 lớn trắng nõn cứ như vậy bại lộ ở trong không khí, Hoàng Phu Tuyệt tà ác dùng ngón tay nhọn 𝖘❗ế_т 𝒸_𝒽_ặ_𝖙 điểm phấn hồng non mềm trên ռɢự_🌜 cô.

Dần dần, bộ пⓖ.ự.𝒸 của cô bởi vì động tác của anh mà càng trở nên kiên đĩnh (căng cứng lên) thêm, màu sắc càng trở nên thẫm lại, mang theo hấp dẫn trí mạng, Hoàng Phu Tuyệt dùng miệng ngậm một bên điểm phấn hồng non mềm trên 𝐧ⓖự·🌜, không ngừng gặm cắn 〽️.ú.t thỏa thích, một tay cầm bộ п*ℊ*ự*𝒸 của cô 𝐯⛎.ố.t ✅.3, một tay kia là không an phận hướng xuống bên dưới vaý của cô chui vào, đầu ngón tay một cái liền đụng tới một mảnh da thịt ⓜ_ề_Ⓜ️ 𝖒ạ_i, nhất thời khiến cho đầu anh oanh một tiếng, toàn thân 𝖒á-𝐮 sôi trào, cố ý chờ phân phó.

Đáng 🌜♓ế.𝖙, cô thậm chí ngay cả quần lót cũng không có mặc, tiểu yêu tinh mê người, Hoàng Phu Tuyệt buông một tay ra nhanh chóng cởi quần của anh ra, lôi kéo tay nhỏ bé của cô đặt lên căn nguyên thô to của anh (ed: chỗ này ta chém vì đã bị dấu ** hà hà), Thủy Băng Nhu bị vật to lớn, cứng rắn cùng 𝐧●óռ●🌀 🅱●ỏ●ⓝ●g của anh làm cho sợ hết hồn, theo phản xạ muốn rút tay về, anh giống như nhìn ra ý đồ của cô, dùng sức cầm tay của cô không để cho cô rời đi, lúc này mặt của Thủy Băng Nhu đã đỏ đến có thể rỉ ra Ⓜ️·á·𝐮.

Hoàng Phu Tuyệt dùng cánh tay khác kéo thật chặt cô tới trước 𝐧ℊ*ự*↪️ anh, miệng thật sâu ngậm đôi môi xinh đẹp của cô, gầm nhẹ một tiếng, mắt thấy sẽ phải tiến một bước nữa, đột nhiên, điện thoại trong túi quần bị ném bỏ trên mặt đất vang lên, kéo về từng tia lý trí của Hoàng Phu Tuyệt, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng 🌜𝒽●ế●t, thiếu chút nữa anh đã ở tại chỗ này ăn sạch nha đầu của anh, bây giờ vẫn còn chưa được, anh muốn cho cô một 𝒽-ô-ռ lễ thần thánh mà lãng mạn, sau đó khi hai người ở trong tân phòng thương yêu cô thật tốt.

Hoàng Phu Tuyệt ép xuống dụ-𝒸 ѵọ-n-g, cầm lên y phục bên cạnh tự mình mặc vào cho cô, sửa sang lại tóc của cô, mới chậm rãi mặc y phục của anh vào, sau đó lấy áo khoác tây trang của anh bao bọc cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào 𝖓ℊự-𝒸, cái mũi ngửi ngửi hương thơm trên tóc cô.

Chương (1-106)