Sóng gió ngã bệnh
← Ch.058 | Ch.060 → |
Sáng sớm hôm nay Thủy Băng Nhu rất không bình thường, hai người Lý Hiếu Huyên và Lăng Tâm đều có chung một ý nghĩ, bởi vì kể từ sau khi cô ấy vào lớp học xong liền một mình ngẩn người, ngay cả cùng bọn họ nói chuyện phiếm cũng không tập chung, huống chi là bài giảng của Lão sư.
Mặc dù trạng thái của cô như thế, nhưng không ai dám nói một câu là cô không đúng, bởi vì cái vị đang ngẩn người này chính là nữ chủ nhân của ngôi trường nha, ai dám đắc tội với cô, trừ phi không muốn sống ở cái thành S này nữa.
Cô vẫn cứ duy trì tư thế tay trái nắm tay phải đó rất lâu rồi, chẳng lẽ là bị thương??? Hai người Lý Hiếu Huyên và Lăng Tâm nhìn nhau, sau đó lông mày cùng nhướng lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tay trái Thủy Băng Nhu vẫn vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út bên phải, tâm tư bay tận đâu đâu, nhớ tới cảnh tượng lãng mạn tối hôm qua Hoàng Phu Tuyệt cầu hôn, cô cảm động đến bây giờ vẫn còn muốn khóc, ha ha ha...... Không nghĩ anh bình thường đối với người khác lạnh như băng lại có ý tưởng tinh tế như thế, sắp đặt phương thức cầu hôn lãng mạn như thế, anh thật khiến cho cô càng ngày càng không thể rời xa.
Chỉ là vóc người Tuyệt thật rất không xoàng nhà, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua ở trong nhà hàng anh thiếu chút nữa liền mất khống chế mà muốn cô, mặt của Thủy Băng Nhu không ngừng hồng lên. Hỏng bét! Sắc nữ, tại sao lại nghĩ linh tinh đi đâu rồi, không được suy nghĩ nữa! Không cần lại suy nghĩ như vừa rồi! Trong lòng cô không ngừng lẩm nhẩm, nhưng tâm dường như càng ngày càng hỗn loạn.
"Ah, Tiểu Nhu, mặt của bạn sao lại đỏ như vậy? Có phải bị sốt rồi hay không?" Lý Hiếu Huyên thấy sắc mặt biến hóa của cô, lo lắng đặt tay lên trán cô để dò xét.
Bạn học cả lớp vừa nghe thấy Lý Hiếu Huyên nói vậy, cũng quay đầu nhìn vẻ mặt của cô, Thủy Băng Nhu thật muốn độn thổ, nếu để cho họ biết cô đỏ mặt là vì nghĩ đến chuyện nhi đồng không nên nghĩ, nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo.
Lão sư nghe thấy có thể là Thủy Băng Nhu bị bệnh, cũng bất chấp đang trong giờ học, lập tức khẩn trương chạy tới hỏi lung tung này nọ, lại còn muốn đưa cô đi gặp bác sĩ.
Nhìn bộ dạng lão sư thật rất buồn cười, kể từ sau cái lần Tuyệt đích thân đưa cô đến trường, cô cảm thấy rất nhiều Lão sư nhìn thấy cô đều không ngừng khen ngợi, khiến cho cô rất không tự nhiên, chỉ là có một chút rất tốt chính là mấy nữa sinh lúc trước hay ghen tỵ với cô đã không còn dám lên tiếng làm tổn thương cô nữa, điều này khiến cho cô giảm được không ít phiền toái.
Cuối cùng Lão sư hết cách với cô, lại lo lắng Tiểu Tổ Tông này xảy ra chuyện trong giờ của hắn, đến lúc đó chính cái mạng già của hắn cũng không đủ bồi thường cho cô, phải biết tổng giám đốc Hoàng quan tâm cô đến mức nào, Lão sư lập tức len lén gọi một cú điện thoại cho Hoàng Phu Tuyệt báo cáo tình hình của Thủy Băng Nhu.
Ánh mắt An Đông Nghê nhìn cô lộ ra lo lắng, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, lập tức ôm ngang bế cô đi tới phòng y tế.
Thấy hành động của bạn tốt, Âu Dương Tuấn và Tư Đồ Huy liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười thấu hiểu.
"Oa, An Đông Nghê thật là giỏi nha ....... bạn học Thủy thật khiến cho người ta hâm mộ!"
"Đúng nha, đúng nha, chỉ là bạn học Thủy không phải có vị hôn phu rồi sao? Hơn nữa vị hôn phu của cô ấy vô cùng đẹp trai!"
"Đúng vậy, ông trời thật là không công bằng, đàn ông tốt như vậy đều xoay chung quanh cô ấy!"
"Không nên nói là ông trời đối với chúng ta không công bằng, con gái ưu tú đương nhiên sẽ được các chàng trai theo đuổi, chỉ còn dư lại một ít hàng tồn không ai muốn thôi."
"Ai, cô nói vậy là có ý gì? Dám nói chúng ta là hàng tồn không ai muốn, cô ngứa da có phải không?"
......
Càng ngày càng nhiều nam nữ si tình líu ríu nói không ngừng.
"Ah, An Đông Nghê, bạn làm gì vậy? Mau bỏ mình xuống á... , bạn muốn mang mình đi đâu?" Thủy Băng Nhu ở trong lòng hắn không ngừng huơ tay múa chân.
An Đông Nghê không chút nào để ý đến phán đối của cô, bước nhanh hơn, trách cứ: "Thế nào bị bệnh cũng không biết tìm bác sĩ? Anh ta chăm sóc bạn thế nào vậy?" (Ed: chỗ nì ta ngửi thấy mùi dấm chua chua).
"Ai nói mình bị bệnh, mình.... ." Thủy Băng Nhu vội vã phản bác, ai ngờ bị một tiếng rống giận dữ cắt đứt.
"Các người đang làm gì vậy?" Hoàng Phu Tuyệt tức giận đùng đùng nhìn An Đông Nghê hỏi, vừa nhận được cuộc điện thoại kia của lão sư, anh cũng không thèm quan tâm đang đàm phán dự án hợp tác trị giá hàng ngàn vạn Dollar, lập tức chạy tới, lại để anh nhìn thấy cái tên An Đông Nghê kia đang ôm nha đầu của anh, hơn nữa cái tay của cái tên đáng chết kia lại hoàn hảo đặt ở trên hông của Nhu nhi, khiến Hoàng Phu Tuyệt nhìn liền nổi giận, hận không được chặt hai tay của An Đông Nghê.
Được rồi! Nể tình hắn là đang muốn mang Nhu nhi đi gặp bác sĩ, tạm thời bỏ qua cho hắn, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt tự nhủ, bước nhanh đi tới, ôm lấy Thủy Băng Nhu từ trong ngực An Đông Nghê xoay người rời đi.
"Cái đó... Cái đó Tuyệt, em... em... Tóm lại chuyện thật sự không phải như anh nghĩ.", hai tay Thủy Băng Nhu ôm cổ của Hoàng Phu Tuyệt giải thích, Tuyệt vẫn cứ im lặng không nói với cô một câu, không phải là anh ấy đang tức giận chứ?
Thấy bộ dáng run run rẩy rẩy của cô, Hoàng Phu Tuyệt vẫn không có nói một lời. Đúng vậy, anh rất tức giận, bởi vì nha đầu của anh ngã bệnh mà anh lại không biết, đều do anh không tốt, Hoàng Phu Tuyệt trong lòng thầm tự trách.
Dọc theo đường đi, anh bước nhanh hơn, trong chốc lát liền thấy một chiếc xe con phiên bản dài dừng ở cổng trường học, bên cạnh có mấy vị mặc áo choàng trắng đang đợi ở đó.
Sau khi Hoàng Phu Tuyệt ngồi lên xe, đem Thủy Băng Nhu đặt ở trên đùi anh, hai tay ôm hông của cô, quát mấy vị bác sĩ đang đứng ở ngoài: "Còn không qua đây xem một chút Nhu nhi như thế nào?".
Một đám bác sĩ ở bên ngoài xe vừa nghe thấy lời Hoàng Phu Tuyệt nói, lập tức cung kính tới kiểm tra bệnh cho cô, mặc kệ có chút tai họa.
"Nha đầu, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.
"Cái đó... Mọi người có phải hiểu lầm rồi hay không, em căn bản không có bị bệnh." Thủy Băng Nhu mở miệng nói.
"Không có ngã bệnh tại sao mặt của em lại nóng như vậy?" Hoàng Phu Tuyệt không tin.
"Em.. em..." Thủy Băng Nhu ấp úng không biết trả lời như thế nào, thật may vừa lúc này thì bác sĩ lên tiếng.
"Ông chủ, tiểu thư không có gì đáng ngại, có thể là bị cảm nắng chút, thuộc hạ kê chút thuốc là được."
Hoàng Phu Tuyệt gật đầu một cái, bác sĩ mới cung kính lui ra.
"Lần sau nếu ngã bệnh đầu tiên phải cho anh biết, có biết hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt vùi đầu vào trong mái tóc của cô rì rầm.
"Ừ, anh đừng giận em nữa có được hay không?" Thủy Băng Nhu làm bộ đáng thương nói.
"Anh không có giận em, chỉ là rất lo lắng cho em mà thôi, đúng rồi, thiệp mời đã in xong rồi, em muốn mời bạn bè là những ai? Em thích hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung hay theo kiểu Phương tây? Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, anh đã xin cho em nghỉ từ ngày mai rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Ừh, tốt, chỉ cần là anh quyết định đều tốt." Thủy Băng Nhu ngọt ngào cười nói.
Nhưng nhìn thấy cô thẹn thùng như vậy, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt kiềm chế kích động, thật sâu hôn lên môi của cô, vẻ mặt nha đầu của anh dù biểu lộ bộ dáng nào cũng đều động lòng người.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |