Khiến Người Ta Khó Hiểu
← Ch.033 | Ch.035 → |
Doãn Lăng Diệc đang trốn trong lòng Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, khi thấy dáng người cao lớn của Ngự Giao, gương mặt liền nở nụ cười vui sướng.
Cậu đứng lên, chạy nhanh ra phía sau Ngự Giao, "Anh ơi, bà ta rất đáng sợ"
Tối hôm ở bên cảng, mặc dù cậu bị hôn mê, nhưng vẫn biết anh là người cứu mình và chị gái, cho nên bây giờ cậu cho rằng chắc chắn anh sẽ tiếp tục cứu hai chị em cậu.
Doãn Băng Dao nhìn chằm chằm vào Ngự Giao, đột nhiên xuất hiện.
Lần đầu tiên, cô cảm giác được sự xuất hiện của anh không phải là tai họa mà là cứu vớt.
"Anh là ai? chuyện nhà chúng tôi, anh đừng nên xía vào"
Thi Lục Đình bình tĩnh lại, giọng nói vẫn đầy kiêu ngạo, nhưng trên khuôn mặt đầy son phấn không còn vẻ phách lối lúc đầu, thay vào đó là một chút khiếp đảm.
Đây là Ngự Giao, trên người anh có một loại khí chất bá vương, có thể khiến người khác sợ hãi.
Khuôn mặt Ngự Giao lạnh lùng không chút biểu cảm, anh bước lên phía trước, đưa danh thiếp của mình cho Thi Lục Đình.
Thi Lục Đình sốt ruột nhận danh thiếp, khi ánh mắt bà ta chạm đến những nét chữ trên tấm danh thiếp, ba chữ "Thẩm Ngạn Bằng", liền kinh ngạc há to miệng
"Thì, thì ra là tổng giám đốc Thẩm, hì hì, thất lễ, thất lễ" vẻ mặt Thi Lục Đình lập tức thay đổi, cười nịnh nọt.
Thẩm Ngạn Bằng tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, biệt danh Ngự Giao, tất cả các nhân vật trong hai giới hắc đạo và bạch đạo đều phải kiên dè. Trong thành phố cảng này, tên của anh như sấm rền bên tai.
Đối với nụ cười nịnh nọt của Thi Lục Đình, Ngự Giao chỉ cười nhạt.
Thấy vẻ mặt tối đen của Ngự Giao, Thi Lục Đình vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là chuyện nhà chúng tôi, con ranh đáng chết này, dám ở sau lưng tôi xúi gục bố nó lấy tiền mua nhà cho nó. Hôm nay tôi tới đây là để lấy lại căn nhà này"
Thi Lục Đình đúng là dạng đàn bà ngực to óc ngắn, nhìn thấy Ngự Giao đột nhiên xuất hiện ở đây mà vẫn không đoán ra sự thật.
"Lấy lại căn nhà này?" Ngự Giao cười nhạo một tiếng, "Xin hỏi bà dựa vào cái gì để lấy lại căn nhà này?"
Bị ánh mắt sắc bén của Ngự Giao chiếu thẳng vào người, Thi Lục Đình mất tự nhiên cười khan vài tiếng, "Căn nhà này nhất định là do chồng tôi mua cho nó, cho nên..."
"Vậy xin lỗi, tôi muốn nói cho bà biết, căn nhà này là tôi mua cho Băng Dao"
"Hả?" Thi Lục Đình há hốc miệng lần nữa, cho dù thế nào đi nữa bà ta cũng không nghĩ ra một người ăn mặc quê mùa như Doãn Băng Dao, lại có thể quen biết một người giàu có như Ngự Giao.
Thấy tình hình không ổn, Thi Lục Đình vội vàng nói: "Thì ra là như vậy, xem ra chỉ là hiểu lầm, tôi còn có chút việc, tôi đi trước"
Nhìn bà ta xấu hổ cầm chiếc ví trên ghế sofa, hoảng hốt đi ra cửa. khóe miệng Doãn Băng Dao khẽ cong lên.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên cô thấy một phụ nữ có dáng vẻ khó coi như vậy.
"Đứng lại"
Ngự Giao quát một tiếng, cả người Thi Lục Đình run bắn lên, bước chân cũng lập tức dừng lại.
*****
Thi Lục Đình xoay người lại, Doãn Lăng Diệc đang đứng bên cạnh, liền trốn sau lưng Ngự Giao lần nữa.
Người anh này khiến cậu có cảm giác an toàn.
"Tổng giám đốc Thẩm, còn chuyện gì sao?" Thi Lục Đình lúng túng cười cười.
"Từ nay về sau chỗ này không chào đón bà, cũng hy vọng từ nay về sau bà sẽ không đến quấy rầy hai chị em Băng Dao nữa, nếu không...."
"Tôi hiểu, tất nhiên tôi hiểu." Thi Lục Đình vội vàng cắt ngang lời nói của Ngự Giao, bà ta không muốn nghe thấy những lời nói hung ác, hơn nữa cũng hiểu nếu đắc tội với tập đoàn Thẩm thị, ngay cả công ty của mình cũng gặp nạn theo.
"Tổng giám đốc Thẩm, anh lo lắng quá rồi, mặc dù tôi là mẹ kế của hai chị em họ, nhưng tôi vẫn rất quan tâm tới hai đứa"
Ngự Giao nhìn Thi Lục Đình giống như nhìn một con sư tử cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hiểu là được rồi, không còn việc nữa, bà đi được rồi"
Cuối cùng loại người ôn dịch như Thi Lục Đình cũng rời đi.
Doãn Băng Dao cảm thấy hả hê trong lòng.
"Anh thật tuyệt vời" Doãn Lăng Diệc hoan hô, nhìn Ngự Giao tựa như một kỵ sĩ dũng mãnh.
Đối với sự hoan hô của Doãn Lăng Diệc, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc Ngự Giao vẫn không thay đổi
Anh nói với Doãn Băng Dao: "Theo tôi lên lầu." Sau đó liền đi lên lầu, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Doãn Lăng Diệc bĩu môi: "Chị, có phải anh không thích em không? Hình như anh ấy không thích nhìn thấy em"
Cô xoa mái tóc ngắn của em trai: "Không đâu, tính anh ấy là vậy. Nếu anh ấy không thích em, hôm nay làm sao có thể giúp chúng ta, đúng không."
"Cũng đúng. Hì hì...."
Doãn Băng Dao chỉ muốn cố gắng hết sức tạo dựng một thế giới đơn giản trong sáng vui vẻ cho em trai. Cho nên vào lúc vạn bất đắc dĩ, cô đành phải nói dối.
Thật ra cô cũng cảm thấy hình như Ngự Giao không thích Lăng Diệc, chẳng lẽ nguyên nhân vì Lăng Diệc là một đứa trẻ ngốc nghếch sao?
Lên lầu tìm Ngự Giao
Dáng người cao ngạo của anh đứng vững vàng bên ô cửa sổ sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nghe tiếng bước chân của Doãn Băng Dao, anh mở miệng hỏi: "Ở đây đã quen chưa?"
"Quen rồi.... chuyện vừa nãy, cảm ơn anh" Cô thân thành nói.
"Chuyện nhỏ thôi, hôm nay tôi tới là thăm hai chị em cô, nhân tiện nói cho cô biết, buổi tối trang điểm một chút, tôi sẽ dẫn cô tới tàu chở khách."
Doãn Băng Dao có chút ngạc nhiên: "Tối nay có chuyện gì sao?"
Chẵng lẽ lại bảo cô ăn mặc hở hang, sau đó ở trước mặt tất cả bạn bè của anh ta sỉ nhục cô, một người tình bí mật?
"Đừng hỏi nhiều, chỉ là dẫn cô đi chơi thôi. Tôi còn có chuyện, đi trước." Từ đầu tới cuối, vẻ mặt lạnh lùng của anh không chút thay đổi.
Doãn Băng Dao đứng bên cửa sổ, nhìn xe của anh cùng lúc càng xa.
Rốt cuộc trong lòng người đàn ông này suy nghĩ cái gì?
Nếu anh ta không cần cô, vậy vừa rồi tại sao lại ra tay giúp cô?
Anh ta thật sự khiến cô càng ngày càng khó hiểu, hơn nữa cô thật sự không biết sự xuất hiện của anh ta, rốt cuộc là cứu vớt hay là hành hạ cô....
← Ch. 033 | Ch. 035 → |