Vẫn Phải Mặc Quần Áo Hở Hang
← Ch.034 | Ch.036 → |
Lúc này đã là bảy giờ tối, Doãn Băng Dao thật sự không biết sẽ có chuyện gì vào buổi tối nay.
Nghĩ tới nghĩ lui, không biết cái anh gọi "Trang điểm một chút" là có ý gì, hay là lại muốn cô mặc bộ quần áo hở hang như lần trước....
Cầm điện thoại lên, Doãn Băng Dao liền gọi cho Ngự Giao.
"Alo, anh nói trang điểm một chút, là muốn tôi mặc quần áo như lần trước sao?"
Doãn Băng Dao biết, chỉ cần cô cố gắng làm hết sức, không chọc giận anh ta, như vậy mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Lần trước, anh ta chuẩn bị quần áo cho cô mặc, còn lần này không có, cô liền gọi điện thoại hỏi ý kiến của anh.
Dường như Ngự Giao đang bận gì đó, giọng nói thiếu kiên nhẫn, "Cô mặc gì cũng được, tôi còn có việc, một tiếng nữa sẽ tới đón cô"
Cúp điện thoại, Doãn Băng Dao thay một bộ quần áo đơn giản, nhìn lại mình trong gương, dùng một chiếc đũa bối mái tóc trên đầu lại, nổi bật khuôn mặt trắng hồng không chút phấn son.
Đây là phong cách độc đáo của cô, dù không trang điểm, không quần áo kiểu cách cô vẫn rất xinh đẹp.
Thời gian còn lại, chính là chờ đợi.
Doãn Băng Dao ngồi bên mép giường, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
Cô vội vã nhận điện thoại, "Alô"
"Alô, Băng Dao, là anh"
Doãn Băng Dao ngẩn người, chỉ nghe giọng nói quen thuộc này, cô liền biết người gọi tới là ai.
Mối tình đầu của cô - Thẩm Hiên Bạch.
"...." Doãn Băng Dao im lặng không nói, cô biết bây giờ có nói gì cũng không còn ý nghĩa
"Băng Dao, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng em đừng trốn tránh anh như vậy được không? Khó khăn lắm anh mới xin được số điện thoại của em từ một người bạn học cũ, em có thể gặp mặt anh được không?"
Trong giọng nói dịu dàng của trầm bạch hiên mang theo một chút bi thương.
Trong lòng Doãn Băng Dao cảm giác đau xót vô cùng.
Từ khi còn là một chàng thiếu niên đơn thuần cho tới bây giờ anh chưa từng nhẫn tâm làm tổn thương cô.
Nhưng bây giờ, không còn là trước kia.
"Em đang bận chút việc, để hôm khác mình nói chuyện sau nha"
"Băng..."
Không đợi Thẩm Hiên Bạch nói hết câu, Doãn Băng Dao liền vội vàng cúp điện thoại.
Hít sâu một hơi, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài.
Đêm nay trăng sáng tỏ trên bầu trơi có muôn vàn ánh sao, cảnh đêm rất đẹp, nhưng không thể khiến tâm trạng Băng Dao trở nên vui vẻ.
Xe Ngự Giao đã dừng ở phía dưới, Doãn Băng Dao đi đến trước gương, sau đó giơ hai tay, kéo khóe miệng cong lên.
Giữ nguyên độ cong của nụ cười.
Ngồi vào trong xe Ngự Giao, một áp lực vô hình bao phủ cô.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |