Bù Đắp
← Ch.210 | Ch.212 → |
Doãn Băng Dao tỉnh lại lần thứ hai, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng quen thuộc trong ngôi nhà của mình, trong không khí đều là hơi thở quen thuộc.
Cô rời giường đi tới trước gương, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương vô cùng xấu xí, cũng may những bọng nước phồng kia đã biến mất một ít. Nghe thấy có tiềng người nói chuyện dưới lầu, cô mở cửa đi xuống lầu.
"Tiểu Diệc, mau ăn cơm đi. Dì đi gọi mẹ con" là giọng nói của Đồng Bội.
Đồng Bội đặt đĩa thức ăn trên tay xuống bàn ăn.
"Dì Đồng Bội không biết nấu cơm sao?"
Đồng Bội hơi xấu hổ nói: "Dì không biết nẫu, nhưng đồ ăn ở nhà hàng này cũng ngon lắm" Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nấu cơm, khi sống cùng Phương Chính Đông nếu không phải ra ngoài ăn thì cũng là gọi nhà hàng mang tới.
Đồng Bội xoay người đi lên lầu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Băng Dao đang đừng phía trên cầu thang.
"Băng Dao" cô mỉm cười, bước nhanh tới.
"Đừng lại gần tớ" Doãn Băng Dao lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt hốt hoảng.
Ngự Giao đang trú đồ ăn đồng bội mang tới ra đĩa, nghe được giọng của Băng Dao, vội vàng đặt thức ăn trên tay xuống xoay người nhìn về phía trên lầu.
"Băng Dao, em tỉnh rồi à"
Sắc mặt Doãn Băng Dao ảm đạm, xoay người bước nhanh về phía căn phòng của mình.
"Noãn Nhi, mẹ sao vậy?" Tiểu Diệc không hiểu nhìn Doãn Băng Dao xoay người rời đi.
Ngự Giao nói với Đồng Bội: "Cô và Tiểu Diệc ăn trưa trước đi, tôi lên xem cô ấy thế nào"
"Ừm" vẻ mặt Đồng Bội vô cùng lo lắng, khó khăn lắm Ngự Giao mới đồng ý cho cô tới đây chăm sóc Băng Dao, vì vậy mới biết cậu nhóc đáng yêu này. Cô xoay người cười với Tiểu Diệc, "Tiết Tiểu Diệc, dì và con ăm cơm trước đi"
"Đừng gọi con là Tiết Tiểu Diệc" Tiết Tiểu Diệc lắc đầu.
"Được, vậy gọi con là gì"
"Gọi con là bé Thẩm" bây giờ cậu đã khẳng định sớm muộn gì Ngự Giao cũng là bố mình.
Đồng Bội sửng sốt, "Tại sao?"
Thật ra chỉ cần dựa vào tuổi của cậu nhóc, bất kỳ ai trước đây biết đến mối quan hệ giữa Ngự Giao và Doãn Băng Dao đều đoán ra Tiểu Diệc chính là con trai của Ngự Giao.
"Vì chú Thẩm nói, chú ấy muốn lấy Noãn Nhi nhà con, cho nên, sớm muộn gì chú ấy cũng là bố của Tiểu Diệc" Tiết Tiểu Diệc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, tuy ngày hôm sau khi Noãn Nhi trở về có điều gì đó là lạ.
Đồng Bội lo lắng hít sâu một hơi, xem ra Ngự Giao quyết tâm muốn ly hôn với Y Thu. Nhưng Y Thu dốc tất cả sức lực tâm trí cố gắng giành lấy trái tim của Ngự Giao.
Hiện giờ cô chẳng những biết bí mật của Băng Dao, còn biết cả bí mật của Y Thu, thực sự là vô cùng khó xử. Nhưng Băng Dao cũng rất yêu Ngự Giao, haiz, không biết nên làm gì bây giờ....
Tiết Tiểu Diệc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn, chống cằm hỏi: "Dì Đồng Đồng, tại sao gì lại gọi mẹ con là Băng Dao?"
"Vì trước đây tên mẹ con là Băng Dao"
"Thật không? Vậy sau này con cũng gọi mẹ là Băng Dao, con cảm thấy tên Băng Dao hay hơn tên Noãn Nhi"
"Hì hì, dì cũng thấy như vậy" tính cách Đồng Bội cũng rất trẻ con, mới tiếp xúc với Tiểu Diệc đã có thể chơi đùa thân quen.
*****
"Được rồi, chúng ta không chờ bọn họ nữa, ăn trước đi" Đồng Bội đưa đôi đũa cho Tiết Tiểu Diệc.
Cậu bé gật đầu, "Không quấy rầy thế giới riêng của hai người"
Đồng Bội lại sửng sốt, cảm thận được Tiết Tiểu Diệc cũng rất thích Ngự Giao, cũng khẳng định Ngự Giao sẽ là bố của cậu, nhưng Y Thu chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ. Thật không biết sau này còn xảy ra những chuyện gì nữa, trong lòng cô rất lo lắng.
Ngự Giao bước nhanh lên lầu, đúng lúc Doãn Băng Dao đóng cửa, anh nhanh tay lẹ mắt đưa chân của mình vào trước. Băng Dao không nhìn thấy chân anh, khi đóng cửa lại mới phát hiện chân anh đã đưa ra chặn cửa.
Ngự Giao đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Doãn Băng Dao vội vàng buông tay, lùi về phía sau quay ngược lại mấy bước, "Anh đừng đến gần em"
"Băng Dao, đừng như vậy được không? Em như vậy khiến anh rất đau lòng" gương mặt anh hơi tiều tụy, cả đêm không ngủ thức canh bên giường cô, vừa rời đi cô liền tỉnh lại.
"Giao, em không muốn liên lụy anh, anh muốn vì em mà phải mất tất cả mọi thứ đang có sao? Em không đáng để anh làm như vậy! Em chỉ là một người phụ nữ ích kỷ" cô rất lo lắng Mục Quang sẽ được như ý.
Đối với Ngự Giao, sau khi đã nghĩ thông suốt những thù hận trong lòng, cô lại trách cứ bản thân. Trước đây, Ngự Giao cho rằng cô là người hại chế gia hạo, cho nên mới tàn nhẫn hành hạ cô, về sau cô lại coi sự lỡ tay của anh là cố ý, cho nên càng căm hận anh. Tuy căm hận anh, những vẫn lựa chọn sinh Tiểu Diệc. Hận thù trong những năm qua cũng chứng mình cô là người có trái tim nhỏ mọn, như vậy có khác gì so với lúc đầu Ngự Giao bị thù hận che mắt!
Cô có tư cách gì đi hận anh?
Hiện giờ cô càng không có tư cách để anh phải vì mình mà hi sinh sản nghiệp của gia tộc. Cô biết rõ mình sẽ liên lụy anh, biết rõ sẽ làm Y Thu đau lòng, nhưng cô vẫn vô liêm sỉ làm kẻ thứ ba, vô liêm sỉ mong mỏi, Ngự Giao thật sự có thể cho cô danh phận!
Đây là đạo lý cô mới nghĩ thông suốt, cô cảm giác bản thân là một người phụ nữ hư hỏng, một người phụ nữ ích kỷ.
Cô luôn mâu thuẫn như vậy, quanh quẩn trong yêu và hận.
"Băng Dao, trước tình yêu bất kỳ ai đều ích kỷ, ai không muốn được sống bên cạnh người mình yêu? Nếu như em không đáng để anh làm như vậy, vậy còn ai đáng để anh làm điều này? Em đừng sợ sẽ liên lụy tới anh được không? Ngược lại, em hoàn toàn không liên lụy tới anh, là anh làm liên lụy tới em" Ngự Giao từng bước một đi tới gần cô, dịu dàng an ủi: "Em đừng kích động, chúng nhau cùng đối diện với vấn đề được không? Đừng né tránh anh"
Doãn Băng Dao tiếp tục lùi về phía sau, bước chân bị hụt không cẩn thận ngã về phía sau. Ngự Giao bước nhanh tới nhưng không kịp đỡ cô. Đầu gối của cô đập xuống nền đất cứng rất đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Ngự Giao bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lo lắng nói: "Mau để anh nhìn xem có bị thương không"
Anh đưa tay muốn kiểm tra chân của cô, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay, đâm thẳng vào trái tim anh.
"Băng Dao, đừng khóc...." giơ tay kéo cô vào trong ngực, "Anh không sợ em lây bệnh cho anh, anh càng không thể nào để mặc em, anh xin em đừng lùi bước được không? Dũng cảm lên, em luôn là một cô gái dũng cảm mà. Xin em hãy tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua thôi...."
Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nước mắt chảy thành dòng, dính lào những bọng nước bị vỡ có cảm giác đau giác.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, "Bây giờ em xấu như vậy..."
"Không, em không xấu" cắt ngang lời cô, "Anh yêu chính là con người em, không phải là gương mặt này. Băng Dao, đừng nhi ngờ hoặc từ chối tình yêu của anh, cũng đừng tự trách bản thân, tất cả mọi chuyện đều không phải do em, tất cả đều là do anh gây ra, hãy để anh bù đắp cho em"
← Ch. 210 | Ch. 212 → |