Bị Tiêm Virut
← Ch.209 | Ch.211 → |
Bây giờ nghĩ lại, Doãn Băng Dao vẫn còn chút tác dụng. Vì có cô, bọn họ mới phát hiện được điểm yếu của Ngự Giao.
Trước đây Ngự Giao là một nhân vật hoàn toàn không có điểm yếu, không ngờ bây giờ điểm yếu trí mạng lại là người phụ nữ này.
Doãn Băng Dao nhìn về phía Dương Tuyết Hoa "Bà Dương, người này có quan hệ gì với bà?"
Bà ta ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, không nói lời nào.
"Bà nói chỉ muốn tôi giúp bà lấy tài liệu cơ mật của tập đoàn Thẩm thị, chẳng lẽ không đơn giản chỉ là muốn giành giật trong kinh doanh?" Khi nhìn thấy Mục Quang ở đây, cô đột nhiên cảm giác mục đích của Dương Tuyết Hoa không đơn giản như vậy.
"Ha ha...." Mục Quang cười cười "Cô đúng là ngây thơ, thứ chúng tôi muốn là sở hữu toàn bộ tập đoàn Thẩm thị, làm sao chỉ là mấy vụ làm ăn đơn thuần kia, nếu không phải trước đây Thẩm Hiên Bạch chỉ có hai bàn tay trắng, tôi làm sao có thể thu nhận, đào tạo cậu ta, tất cả đều là vì tập đoàn Thẩm thị"
Doãn Băng Dao mở to hai mắt, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với Ngự Giao. Cô còn ngu ngốc cho rằng Dương Tuyết Hoa chỉ đơn giản là muốn tranh giành mấy vụ làm ăn, thì ra....
"Các người mau thả tôi ra"
Mục Quang cười chế nhạo: "Không thể nào! Doãn Băng Dao, trước đây chính vì sự xuất hiện của cô đã khiến kế hoạch của tôi đổ sông đổ biển, bây giờ cô phải đền bù cho tôi" Dứt lời quay sang nhìn người bác sĩ đứng phía sau. Người đó liền cầm một cái kim tiêm đi về phía Doãn Băng Dao.
"Các người muốn làm gì?" Cô liều chết giãy giụa, muốn thoát khỏi những sợi dây trói.
"Băng Dao, đừng gãy giụa nữa, vô dụng thôi." Dương Tuyết Hoa nói: "Cô là một cô gái tốt, thật ra tôi cũng không muốn đối xử với cô như thế này, nhưng tôi không còn cách nào, chỉ cần Ngự Giao thật lòng yêu cô, cô sẽ bình an vô sự. Bây giờ chúng tôi sẽ tiêm vào người cô một loại virut, chỉ cần Ngự Giao ngoan ngoãn nghe lời, tính mạng của cô sẽ vô cùng an toàn. Cô ngoan ngoãn phối hợp đi."
Giọng nói điên cuồng của Mục Quang vang lên phía sau lưng Dương Tuyết Hoa "Tôi thật sự muốn thấy dáng vẻ thống khổ của Ngự Giao, khi nhìn thấy người mình yêu mà không thể tới gần. Thẩm Cẩm Hoa, tội ác của ông hãy để con trai duy nhất cũng là người kế thừa sự nghiệp của hắn gánh chịu."
Sự căm hận của Mục Quang với Thẩm Cẩm Hoa đã sớm tới mức đỉnh điểm. Người phụ nữ ông ta yêu thương bị Thẩm Cẩm Hoa cướp đi, hạnh phúc của ông ta bị Thẩm Cẩm Hoa cướp đi. Trước đây ông ta liều mạng giúp Thẩm Cẩm Hoa tranh đoạt gia sản, khi nhìn lại rơi vào kết quả....
Người bác sĩ đeo khẩu trang đi tới trước mặt Doãn Băng Dao, mũi kim tiêm lóe sáng dưới ánh đèn. Trong đôi mắt không có sự nhân ái của người bác sĩ, chỉ có mũi kim tiêm sắc lạnh không chút do dự đâm vào trong da thịt Doãn Băng Dao.
"A...." một tiếng hét thảm thiết vang lên phá tan sự yên tĩnh của đêm tối, khiến đàn chim đậu trên nóc nhà hoảng loạn đập cánh bay đi trong phút chốc.
***
Ngự Giao lái xe đi lòng vòng, thậm chí còn lái xe tới trước cửa nhà họ Doãn. Trong nhà không còn sáng ánh đèn, chắc người nhà họ Doãn đã ngủ, cũng không nhìn thấy Băng Dao đứng ở bên ngoài. Trong lòng anh càng lúc càng lo lắng, Băng Dao không thể nào bỏ lại con trai, cho nên có thể khẳng định cô đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng thời gian cô mất tích chưa tới bốn mươi tám tiếng nên chưa thể báo cảnh sát.
Đi tới công ty, Lang Long, Phạm Khiết Phàm, Phương Chính Đông ngay cả Đồng Bội cũng đã có mặt ở đó.
Nhìn thấy Đồng Bội, Ngự Giao hơi bất ngờ, biết trước Phương Chính Đông là một tên nhiều chuyện, không thể giữ kín được chuyện gì. Nhưng bây giờ không phải lúc để trang luận vấn đề này.
"Các cậu cũng không tìm thấy cô ấy sao?"
"Không thấy"
Đồng Bội hỏi: "Đã tìm ở mộ Lăng Diệc và Thẩm Hiên Bạch chưa?"
"Tôi tìm rồi" Ngự Giao châm một điếu thuốc, đôi mày kiếm nhíu chặt làn khói trắng từ đầu điếu thuốc trên tay anh tỏa ra từ từ biến thành những hình thù kỳ quái.
Đồng Bội thở dài "Tôi cũng tới trường học rồi, nhưng không ai nhìn thấy cậu ấy hết, lo quá đi mất"
Vẻ mặt mấy người còn lại cũng rất căng thẳng. Đúng lúc đó, điện thoại Ngự Giao đổ chuông, lấy điện thoại ra nhìn là một dãy số lạ, bấm nút nhận cuộc gọi, liền truyền ra giọng nói của Mục Quang.
"Ngự Giao"
"Ông là"
"Chắc là bây giờ cậu đang nôn nóng tìm người phụ nữ yêu mến của mình lắm nhỉ?" Trong giọng nói u ám của ông ta toát lên sự vui vẻ.
"Băng Dao đang ở chỗ của ông đúng không? Ông đã làm gì cô ấy?"
Những người còn lại nghe được câu này, tất cả đều như ngừng thở, cẩn thận lắng nghe giọng nói phát ra từ trong điện thoại.
"Tôi đã tiêm cho cô ta một loại virut, chỉ cần cô ta tiếp túc gần gũi với ai thì người đó sẽ lây bệnh, nếu như sau hai tháng không có vắc xin điều trị, cô ta sẽ chết"
"Khốn kiếp!"
"Ha ha, đau lòng sao? Mau xuống lầu xem đi, tôi đã đưa cô ta về trả lại cho cậu rồi đó"
"Rốt cuộc ông muốn thế nào?"
"Tút, tút...."
Điện thoại đã cúp, Mục Quang vô cùng hài lòng khi nghe được giọng nói lo lắng của Ngự Giao trong điện thoại. Bây giờ không vội, trước mắt cứ từ từ hành hạ Ngự Giao rồi hãy nói.
Ngự Giao vứt điện thoại xuống, xoay người chạy xuống lầu. Những người khác vội vàng theo sau, chạy xuống dưới lầu, bọn họ nhìn thấy một bóng người trên mặt đất, đầu tựa vào bồn hoa bên cạnh. Ngự Giao giang hay tay ra ngăn cản mấy người bạn phía sau: "Các cậu về trước đi"
"Giao" Phạm Khiết Phàm lo lắng nhìn Ngự Giao
Ngự Giao nhanh chóng lao tới, chỉ còn mấy bước nữa là chạm vào người cô, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Băng Dao: "Không được tới gần em", mái tóc đen gợn sóng xõa xuống che kín khuôn mặt cô, cô ngồi quay lưng về phía Ngự Giao không dám quay đầu lại.
"Băng Dao" Ngự Giao lại muốn bước tới.
Doãn Băng Dao bỗng nhiên lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn anh "Em nói anh không được lại đây."
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc ra phía sau, trên mặt cô có rất nhiều nốt nước phồng, khiến người mấy người có mặt ở đó sợ hết hồn. Dương Tuyết Hoa nói, những nốt nước phồng này chỉ là do mẫn cảm, mấy ngày nữa da mặt sẽ trở lại bình thường giống như trước kia. Nhưng cô không còn thể diện đối mặt với Ngự Giao, cũng sợ lây bệnh cho anh, tuy cô không biết rốt cuộc mình đã bị tiêm loại virut gì, nhưng cô không muốn liên lụy bất kỳ ai.
"Băng Dao, em đừng sợ, không có việc gì, chúng ta về nhà thôi."
"Không...." Cô lắc đầu.
Đồng Bội vùng khỏi tay Phương Chính Đông, chạy đến bên cạnh Ngự Giao, nghẹn ngào nói: "Băng Dao, cuối cùng cậu đã trở lại, cậu có biết mấy năm nay tớ nhớ cậu thế nào không, muốn được đi dạo phố với cậu, muốn được ngồi tán róc với cậu mọi chuyện trên trời dưới đất, được cùng tới quán rượu với cậu. Bây giờ cậu khó khăn lắm mới bình an trở về, tớ cũng mới biết thân phận của cậu, cho nên cậu đừng xảy ra chuyện gì được không. Cậu đừng đi, ba chị em tốt chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn."
Doãn Băng Dao lắc đầu "Sẽ lây bệnh"
Nhân lúc cô phân tâm, anh bước tới ôm chặt cô vào lòng: "Anh mặc kệ! Cho dù lây bệnh anh cũng không quan tâm! Em không được đi đâu hết, người bọn chúng nhằm vào là anh, em hoàn toàn vô tội."
"Giao... anh buông em ra"
"Em bình tĩnh lại đi." Ngự Giao khẽ quát.
Doãn Băng Dao ngẩn người, trong ánh mắt lờ mờ, gương mặt người đàn ông cô yêu thường dần dần trở nên mơ hồ....
← Ch. 209 | Ch. 211 → |