Cô là mẹ ai?
← Ch.006 | Ch.008 → |
Nhìn vết máu ở trên môi hắn, Lâm Duyệt vẫn chưa hết giận giơ ta lên, bàn ta hung hăng tặng hắn một cái tát, lớn tiếng mắng:
“Sắc lang! Đồ khốn!”.
Liều mạng mắng xong, lấy tay chùi chùi môi của mình, với mong muốn lau đi hương vị của hắn trên miệng cô .
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng lấy tay lau đi vết máu trên môi, biểu tình trên mặt vẫn dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy.
Cô vợ bé nhỏ của hắn vẫn cứ luôn giương nanh vuốt ra, luôn to gan lớn mật, chẳng lẽ cô không biết đây là địa bàn của người khác sao?
“Anh mang em đi gặp một người” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn cô nói, nói xong ôm lên vai cô hướng đi đến một căn phòng khác.
Lâm Duyệt bắt đầu giãy dụa thân thể, lớn tiếng kêu lên:
“Tôi không cần gặp, ai tôi cũng không muốn gặp! Kẻ háo sắc nhà này, đồ điên! Buông!” Sự giãy dụa của cô không chút tác dụng, cánh tay trên vai giống như gọng kìm, ghìm lên bả vai mảnh khảnh của cô.
Bất đắc dĩ, cô bị đưa vào một căn phòng cũng rất xa hoa, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra căn phòng này dành cho trẻ em. Một bóng dáng nho nhỏ từ giữa đống đồ chơi đứng lên, cười hì hì kêu
“Ba, mẹ”.
Đi vào nơi này, liên tiếp trải qua những sự việc khó tin, sau khi nhìn thấy bé com này, Lâm Duyệt cảm thấy trái tim bản thân đã sắp vì kinh ngạc mà chịu không nổi.
Nhanh chóng đi qua đó, nắm lấy đứa bé con đánh giá nó, trời a! Con bé này với cô cứ như được đúc ra từ một khuôn mẫu. Xem tuổi của nó ít nhất là hai tuổi! (LL: sao tỷ đoán giỏi thế.... ...>_<). Trên đời này làm sao có thể có bộ dạng giống nhau như vậy?
“Ma......!” Cô nhanh chóng đẩy cọn bé ra, thất thanh hét ầm lên!
Rất quỷ dị! Nơi này hết thảy đều rất quỷ dị! Căn nhà này không có đến lấy một người bình thường, rốt cuộc chịu không nổi sự hoảng sợ trùng trùng điệp điệp này.
Hai chân mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, cuối cùng cô té xỉu.
“Ba, mẹ làm sao vậy?” Con bé con đứng lên thảm lông dê, tò mò đánh giá Lâm Duyệt nói.
“Mẹ là rất cao hứng” Mạc Lặc Nghị Phàm cho con bé nụ cười sủng nịnh, cúi người xuống ôm Lâm Duyệt đã ngất ra khỏi phòng con, hướng căn phòng bên cạnh đi đến.
Mạc Lặc Nghị Phàm dịu dàng đem cô đặt lên giường lớn, thay cô kéo chăn, cúi người hôn lên thái dương của cô.
Giường này thật thoải mái, rất mềm mại, thơm quá.....
Nơi này thực yên tĩnh, không có thấy tiếng xe, tiếng người từ cửa sổ, không có chủ cho thuê nhà luôn luôn gõ cửa đòi nợ....
Chẳng lẽ nơi này là thiên đường, thiên đường? Thiên đường!!
Lâm Duyệt run lên, nháy mắt tỉnh hẳn, trần nhà thì xa hoa, phòng ở cũng xa hoa......nơi này là chỗ nào? Trí nhớ nháy mắt trở lại trong đầu, người đàn ông kỳ quái, đưa nhỏ kỳ quái. (LL: chị này lại bảo con mình là quỷ...hết biết).
“Mẹ” vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia, bên tai truyền đến một tiếng gọi cô thật ngọt ngào, Lâm Duyệt quay sang, khuôn mặt kia tương tự cô đang nhìn cô mỉm cười.
*****
"A —! Cháu không cần lại đây!" Lâm Duyệt hét chói tai hướng dịch phía bên kia giường, 'Phanh' một tiếng, bởi dịch quá đà, thân mình nặng nề ngã xuống sàn nhà, may mắn sàn nhà có thảm, nếu không.....
"Mẹ, sao mẹ không để ý đến con và ba ba?" tiểu nữ oa từ cuối giường đi qua, ngồi xổm trước mặt cô nói.
Lâm Duyệt thét chói tai la lớn:
"Cô không phải mẹ cháu! Cháu mau ra ngoài! Cút ngay!"vừa kêu vừa đứng dậy hướng cửa phóng đi.
"Ba ba nói người là mẹ cháu, ba ba nói mẹ cháu tên là Lâm Duyệt, ba ba nói bức ảnh trên tường chính là mẹ cháu..."
"Ba cháu là kẻ biến thái, bị bệnh thần kinh, cháu đi tìm người khác đi, cô không gánh nổi nha!!" Lâm Duyệt hô một tiếng kéo cánh cửa gỗ có chạm trổ, vừa chạy được bước đầu tiên liền đụng đầu vào một lồng ngực lớn, theo phản xạ bị đẩy ra.
Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, mang cô tiến vào trong lòng, mới khiến cô lần nữa không bị ngã.
Lâm Duyệt ngẩng đầu liền gặp ánh mắt màu lam khiến cô vừa hận lại e ngại, cuống quít rời khỏi sự ôm ấp của hắn, lớn tiếng nổi giận nói:
"Anh thả tôi đi! Tôi muốn về nhà!".
"Nơi này chính là nhà của em" Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào cô nói.
"Nơi này không phải nhà của tôi! Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước tôi không nên cứu anh, cho anh chết ở trên đường luôn!" Lâm Duyệt nổi giận mắng, làm chuyện tốt cứu hắn, cư nhiên đổi lấy kết cục hôm nay như vậy.
"Cảm ơn em đã cứu anh" Mạc Lặc Nghị Phàm nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào. Đúng vậy, hắn nên cảm tạ cô đã cứu hắn, bằng không hắn đã sớm mất mạng.
Bị trúng hai phát súng trí mạng mà không chết, quả thật là một kỳ tích, kỳ tích này có công lao của cô.
"Ba ba, mẹ không cần Thư Tình..." Đứa nhỏ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mở miệng nói.
Lâm Duyệt quay lại liếc nhìn đứa trẻ, trong lòng đột nhiên không sợ hãi nữa, nhưng cô quả thật là mẹ của con bé sao. Ba năm trước còn đang học cấp hai, hơn nữa bản thân đã làm gì đều nhớ rõ tất cả, làm sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy?
Nhưng vì sao cô bé lại giống mình như vậy.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ôm tiểu Thu Tình ở dưới, dịu dàng nói:
"Mẹ không phải là không cần con, chỉ là mẹ không nhớ rõ con thôi".
"Tiên sinh, anh thật sự nhận nhầm người, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, xin anh thả cho tôi trở về đi" Lâm Duyệt hạ thấp giọng, sử dụng chiêu cầu xin.
"Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước" Mạc Lặc Nghị Phàm một tay ôm tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Lâm Duyệt hướng nhà ăn ở lầu một đi đến.
Ai nói cô đói bụng, hắn làm sao có thể bá đạo tuyên bố cô đói bụng, nghĩ đến ăn cô mới giật mình thấy bản thân thật sự là đói bụng lắm. Nhưng vì giữ tự tôn bản thân khỏi sự đáng thương, cô không cam lòng, bỏ tay hắn ra, giương giọng nói:
"Tôi không đói bụng, tôi chỉ muốn về nhà".
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho cô có cơ hội, một lần nữa kéo cô vào trong lòng, chân bước trầm ổn hướng nhà ăn đi đến.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |