Cô không biết hắn
← Ch.005 | Ch.007 → |
Mạc Lặc Nghị Phàm ánh mắt cũng chuyển khỏi người cô, hai năm qua, cô đẹp, cao và đầy đặn hơn so với trước! Cô có biết hắn nhớ cô biết bao không? Mạc Lặc Nghị Phàm bề ngoài bình tĩnh cất giấu nội tâm rung động không thôi, đôi môi gợi cảm giật giật:
"Cậu đi xuống trước đi"
"Được, tạm biệt" Lâm Duyệt quay người lại định trốn.
"Cục cưng, anh không bảo em đi xuống" giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp vang lên ở phía sau, Lâm Duyệt không thể không dừng chân, một lần nữa quay người lại.
Hai chân thon dài Mạc Lặc Nghị Phàm hướng chỗ Lâm Nguyệt đứng đi đến, bàn tay dịu dàng nâng cằm của cô, khẽ mở miệng nói
"Duyệt Nhi, rốt cuộc tìm được em"
Lâm Duyệt rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của hắn, khuôn mặt đẹp giống như một bức tượng, đôi môi gợi cảm, mũi cao thẳng, mê người nhất chính là cặp mắt màu lam của hắn. Giờ phút này đang tỏa ra màu tím nhạt, là một đôi mắt khác hắn với người bình thường.
"Tôi không biết anh" Lâm Duyệt hoảng sợ, lắc đầu không biết vì sao, vẻ mặt hắn rõ ràng là dịu dàng, rõ ràng là hắn đang cười, khiến cô có thể được cảm giác áp bách đến từ trên người hắn khiến cô tới mức không thở nổi.
Người đàn ồn này vừa thấy biết ngay là người nguy hiểm, cô sao có thể quen biết người như thế chứ?
"Anh gọi là Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron, mà em là vợ của anh, Cytheria – Morgan, em thực sự không nhớ rõ anh sao?" đôi mắt màu lam nhạt của Mạc Lặc Nghị Phàm hiện lên một tia đau buồn, gắt gao dừng ở trước mặt người mà hắn tìm gần ba năm qua.
"Tôi không biết anh, cho tới bây giờ tôi không quen biết ai là Mạc Lặc Nghị Phàm, anh nhận sai người rồi, tôi không phải là người mà anh muốn tìm". Lâm Duyệt căm giận mở miệng nói:
"Tôi còn là học sinh trung học, xin anh không cần đem danh hiệu thiếu phu nhân cao quý đặt lên đầu tôi, nếu bị trường học chứng thực, tôi sẽ bị đuổi học, anh có giúp tôi được không?" Nghĩ đến khả năng bị trường học đuổi học, cô từ sợ hãi liền chuyển tức giận lên hắn
"Anh không có nhận sai người" Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm cô nói.
"Chú à, tôi mới mười tám tuổi, mong chú hiểu rõ, thấy thế nào cũng không như là phu nhân của chú đi?" Lâm Nguyệt chịu không nổi trợn đôi mắt lên, trên đời này làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy.
"Duyệt Nhi, anh sẽ khiến em nhớ lại anh" Ngón tay hắn chạy xuống cằm cô, dịu dàng, giống như vuốt ve kỳ trân dị bảo. Cô đã quên hắn, hắn lại không có biện pháp quên cô.......
"Bệnh thần kinh" Lâm Duyệt lui về phía sau vài bước, né tránh sự dịu dàng của hắn (sự đụng chạm của anh A Nghị với tỷ ấy..... hihi)
Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, đem cô ôm vào lòng làm thân thể cô gắt gao dán trên người hắn. Cúi đầu ấn đôi môi ấm áp lên môi cô. Ngang ngược mà thân thiết hôn đôi môi đỏ mọng của cô, hương vị hắn quen thuộc, hương vị hắn nhớ mãi không quên......Giờ phút này cảm xúc của hắn tràn ra, kích động toàn thân hắn đều run run.
Lâm Duyệt cả kinh trợn hai mắt lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt được phóng đại trước mắt mình, hắn cư nhiên hôn cô? Có lầm hay không? Lần đầu tiên gặp mặt chiếm tiện nghi cô, hôm nay còn...!
Khi Mạc Lặc Nghị Phàm hôn cô chăm chú, đột nhiên Lâm Nguyệt cắn môi hắn một cái, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, hắn sửng sốt một chút, buông môi cô ra.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |