← Ch.07 | Ch.09 → |
"Nghiên Lý"
Vừa xuống xe đã nghe có người gọi to tên mình, theo phản xạ Bạch Nghiên Lý quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đồng nghiệp Dương Hiểu Nhàn vẻ mặt rất hưng phấn đang chạy tới chỗ cô.
"Sáng sớm, anh Cận" Lướt qua cô, cô ta nửa cúi người xuống dùng đôi mắt lóe sáng nhìn Cận Cương ngồi trong xe ròi chào hỏi "Anh đưa Nghiên Lý đi làm nha, anh thật là người tốt"
Bạch Nghiên Lý khó chịu khiến hai đầu lông mày của cô nhăn lại.
"Cô mạnh khỏe, Dương tiểu thư" Cận Cương nhẹ gật đầu với cô ta một chút, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn bà xã "Lúc tan tầm nhớ gọi điện cho anh"
Bạch Nghiên Lý gật đầu với anh.
"Anh Cận, anh muốn tới đón Nghiên Lý về a? Anh thật là người tốt" Giọng nói Dương Hiểu Nhàn mang vẻ mặt ngưỡng mộ nói.
"Xin lỗi, tôi phải đi bây giờ, phiền cô đóng cửa xe giùm tôi" Giọng nói Cận Cương xa cách.
Dương Hiểu Nhàn gật đầu nhưng lại không đóng cửa xe, nói tiếp "Anh Cận, tối nay hai người có kế hoạch gì không? Nếu như không...."
"Buổi tối tôi còn có việc" Vẻ mặt anh không thay đổi cắt lời cô ta nói "Có thể phiền cô đóng cửa xe giùm tôi không?"
"Được, vậy hôm nào đó gặp. Gặp lại sau" Dương Hiểu Nhàn hụt hẫng một chút, không đành lòng đóng cửa xe lại.
Anh không nói hai lời, lập tức lái xe rời đi.
Bạch Nghiên Lý thoáng nhìn qua Dương Hiểu Nhàn vẫn ánh mắt nhìn Cận Cương lưu luyến không rời đi, trong lòng có chút bực bội lại có chút xem thường. Cận Cương là ông xã của cô, không phải của cô ta, cô ta lưu luyến không rời làm gì? Cô bĩu môi, xoay người đi vào cửa công ty.
"Hắc, Nghiên Lý, sao không đợi mình với a?" Chỉ chốc lát sau Dương Hiểu Nhàn đã đuổi theo cô.
"Không đi lên sớm thì chúng ta đã bị muộn rồi" Cô lạnh nhạt trả lời.
"Mỗi buổi sáng Cận Cương đều đưa cậu đi làm sao?" Vẻ mặt Dương Hiểu Nhàn tò mò thử dò xét.
"Ân"
"Nhìn anh ấy thật là người có trách nhiệm thật đó? Bất quá trách nhiệm này lâu ngày cũng sẽ phiền, sẽ chán ngấy đi phải không?"
Bạch Nghiên Lý im lặng, vẻ mặt không thay đổi.
"Nghiên Lý, mình không phải chê bai gì cậu, nhưng là cậu còn trẻ như vậy, đúng ra nên suy nghĩ một chút về đoạn hôn nhân này, cậu thật muốn đứa trẻ này sao? Không cần chờ đến lúc đứa bé ra đời, mỗi ngày vợ chồng gây lộn thôi cũng đủ sau này hối hận rồi, khi đó hối hận cũng không còn kịp nữa" Cô ta dùng lời nói thấm thía nói với Nghiên Lý.
"Thang máy tới"
Bạch Nghiên Lý không nói nhiều chỉ đi theo người khác vào thang máy, Dương Hiểu Nhàn vẫn theo sát bên người cô.
Thang máy đi một chút rồi ngưng, cửa mở, hai người vừa đi ra khỏi thang máy, lập tức Dương Hiểu Nhàn không khách khí mở miệng.
"Nghiên Lý, thật ra hôm qua mình về nhà đã giúp cậu suy nghĩ rất nhiều cái cớ, cậu không cần nói với anh ấy là cậu phá thai, cậu có thể nói là do ngoài ý muốn, ví dụ như do yêu cầu công việc phải mag đồ nặng dẫn đến sinh non, hoặc là bước đi không cẩn thận vấp ngã. Dù sao trong thời gian làm việc em làm gì thì anh ấy cũng không biết, hơn nữa có mình làm nhân chứng ở..."
"Hiểu Nhàn, mình muốn sinh đứa bé này" Bạch Nghiên Lý khó chịu dừng bước lại, mở miệng cắt lời nói lải nhải của cô ta.
Dương Hiểu Nhàn sửng sốt một chút, cũng theo đó dừng bước lại.
"Cậu không nên làm việc ngu ngốc như vậy, cậu vẫn còn rất trẻ" Cô ta nhíu mày nói với cô.
"Mình không nghĩ phá bỏ đứa bé mới là việc làm đúng đắn, hơn nữa mình biết sau này đứa trẻ này sẽ có hạnh phúc mỹ mãn" Bạch Nghiên Lý nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói kiên định.
Dương Hiểu Nhàn bị vẻ mặt kiên định của cô làm cho chấn động.
"Làm sao cậu biết sẽ như vậy?" Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định "Loại chuyện này không phải để cậu biết, để cậu hy vọng nhất định sẽ trở thành hiện thực, cậu không thể ảo tưởng quá mức như vậy, thực tế rất tàn khốc"
"Đúng, thực tế rất tàn khốc" Bạch Nghiên Lý chỉ nhìn cô ta, sau khi cô ta trở thành một người ích kỷ thì tất cả những điều tốt đẹp ở cô ta cũng đi mất, cô cảm thấy bây giờ con người Dương Hiểu Nhàn thật khó ưa.
"Cậu đã biết thực tế rất tàn khốc, sẽ phải dừng bước trước bờ vực, kịp thời tỉnh ngộ đi không cần chờ đến lúc vớt không kịp nữa mới đổi ý, mới hối hận"
"Cảm ơn lời khuyên của cậu, mình sẽ không hối hận"
"Nghiên Lý..."
"Mình muốn đi quét thẻ nếu không sẽ muộn" Cô vừa nói vừa cất bước vào cửa chính công ty, không để ý đến Dương Hiểu Nhàn lại có suy nghĩ gì đối với cô, kiên định vứt bỏ cô ta lại phía sau.
Cô biết người bạn này không thể có quan hệ gì nữa. :
Trong nhà tỏa ra không khí ấm áp làm cho người ta không cảm nhận được mùa đông rét mướt ngoài cửa sổ.
Bạch Nghiên Lý nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa-lon, xem ti-vi đến ngẩn người, chân mày còn nhíu chặt.
Cận Cương ở trong thư phòng bước ra phòng khách đúng lúc nhìn được cảnh tượng như vậy, anh nhìn cô một lát, thấy cô không hề phát hiện đến sự có mặt của anh, liền đi vào phòng bếp, trước tiên hâm nóng ly sữa tươi cho cô sau đó mới bâng ly sữa đi tới chỗ cô.
"Đang suy nghĩ gì?" Anh hỏi.
Nghe thấy giọng nói của anh, đột nhiên Bạch Nghiên Lý hồi phục lại tinh thần quay đầu nhìn anh, "Anh đã làm xong việc rồi sao?" Cô nửa nằm nửa ngồi bò ngồi dậy.
Anh gật đầu, ly sữa đang cầm trên tay đưa cho cô.
"Cảm ơn" Cô đưa tay nhận lấy.
"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?" Anh tò mò hỏi đồng thời ngồi xuống cạnh cô.
"Em đang suy nghĩ một người nói thay đổi liền có thể thay đổi ngay lập tức" Bạch Nghiên Lý cầm ly sữa nhẹ giọng nói.
"Em đang nói ai như vậy?"
"Dương Hiểu Nhàn"
"Cái cô nếu tìm được cơ hội sẽ bày ra tình ý với anh đúng không?"
"Anh có để ý?" Cô kinh ngạc quay đầu nhìn.
"Đôi mắt của anh không mù, huống chi cô ta xuất hiện mỗi ngày đúng lúc anh đưa đón em, người có chỉ số thông minh thấp đi chăng nữa cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn" Cận Cương bĩu bĩu môi "Cô ta lại nói gì hay làm gì với em sao?"
"Làm sao anh biết cô ta đã nói gì với em?"
"Trực giác"
"Trực giác của anh thật đúng" Bạch Nghiên Lý ũ rũ cười khổ.
"Trước tiên uống hết sữa đã rồi hãy nói" Cận Cương nhẹ đụng vào tay cô đang cầm ly sữa, ý bảo cô uống.
Cô biết điều uống hết ly sữa sau đó để cho anh lấy cái ly bỏ lên trên bàn.
"Tốt lắm, em đang phiền não cái gì?" Anh ôm cô vào lòng sau đó mới hỏi.
"Mỗi ngày đến công ty đều phải nhìn thấy cô ta, em cảm thấy rất phiền" Cô bất đắc dĩ nói ra.
Cô không muốn nói như vậy, nhưng đây là sự thật, bây giờ cô chỉ cần vừa nhìn thấy Dương Hiểu Nhàn, vừa nghe cô ta lảm nhảm khuyên nhủ bậy bạ, ý muốn tốt cho cô thì cô sẽ muốn phát hỏa, tâm tình nổi giận kém cỏi.
"Em cùng phòng làm việc với cô ta sao?"
"Ân"
"Đã gặp cô ta thấy phiề, còn chung phòng làm việc nữa, như vậy mỗi sáng em chịu phiền phức sao?"
Bạch Nghiên Lý không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
"Cô ta có thể nghỉ việc được không?" Cận Cương hỏi.
"Không thể nào" Cô lập tức lắc đầu "Cô ta ở trong công ty như cá gặp nước, tiền lương cao lại được mọi người mến mộ, tại sao cô ta lại muốn nghỉ việc chứ?"
"Như vậy muốn thay đổi hiện trạng thì chỉ còn một biện pháp, đó chính là em nghỉ việc" Anh mở miệng đề nghị.
Tuyệt không ngoài ý muốn của Bạch Nghiên Lý, bởi vì cô cũng đã suy nghĩ qua chuyện này, nhưng là hiện cô đang mang thai, muốn tìm một công việc khác là điều không thể, bởi vì không có một công ty nào chịu nhận một phụ nữ có thai vào làm việc.
"Tại sao em không nói gì? Em rất thích công việc hiện tại không muốn từ chứ sao?"
"Em sợ nghỉ việc rồi sau này rất khó để xin việc khác" Cô im lặng một lúc mới nói ra sầu lo của mình.
Đột nhiên Cận Cương muốn té xỉu "Em đang phiền não chuyện này sao?" Anh ngồi thẳng cau mày nhìn cô.
"Ân" Cô gật đầu.
"Bà xã" Anh nghiêm túc nhìn cô "Em biết một tháng ông xã em kiếm được bao nhiêu tiền không?"
"Em không biết, nhưng em nghĩ chắc là không ít, có lẽ hơn mười vạn trở lên. Mặc dù em không có biện pháp kiếm nhiều tiền như anh, nhưng anh cảm thấy một phần tiền lương là đủ sao? Hơn nữa sau khi sinh con..."
"Bốn mươi bảy vạn" Cận Cương lên tiếng cắt đứt lời cô.
"Cái gì?" Cô hoài nghi nhìn anh.
"Tiền lãi cùng cổ phiếu cuối năm của anh không tính, tiền lương một tháng của anh là bốn mươi bảy vạn, nếu như tính thêm tiền lãi và cổ phiếu thì mỗi năm anh thu về thêm khoảng ba trăm ngàn" Cận Cương chậm rãi nói cho biết.
Bạch Ngiên Lý cứng lưỡi há hốc mồm nhìn anh, người cô bị cái liệt kê của anh làm cho choáng váng. Ba trăm ngàn?
"Trừ chuyện đó ra" Anh nói tiếp "Ở Mỹ, anh cùng bạn bè mở một công ty, tuy quy mô nhỏ nhưng là may mắn năm ngoái được lọt vào top năm mươi công ty biết kiếm tiền, năm nay chắc cũng không nằm ngoài dự đoán" :
Cô hoàn toàn không còn lời nào để nói, không có gì phản bác được. Mặc dù biết công việc của anh không đơn giản nhưng không ngờ tiền lương của anh lại cao như vậy. Mặc dù biết anh có gia cảnh giàu có nhưng không ngờ anh cùng bạn bè lập công ty kiếm tiền, mà anh cũng không nhắc tới số tài sản kia của cha mẹ.
Cô không tưởng tượng được ba trăm ngàn là số tiền lớn như thế nào, trên thực tế một tháng thu vào bôn mươi bảy vạn nguyên đã là khó tưởng rồi, bởi vì cô một năm nghiêm chỉnh lam việc cùng với tiền thưởng cuối năm cũng không chạy tới bốn mươi bảy vạn. Thật là quá khó để tưởng tượng!
"Em không biết anh có nhiều tiền như vậy" Cô khó nén kinh ngạc.
"Cho nên bậy giờ em còn muốn nhất định phải chia sẻ tiền lương sao?"
Cô lắc đầu, chân chính hiểu được thế nào là cửu ngưu nhất mao, đối với gia đình này tiền lương của cô chính là cửu ngưu nhất mao.
"Cho tới nay anh không có ngăn cản em đi làm, là bởi vì anh thấy một người sống không có mục đích thì cuộc sống rất nhàm chán, rất dài, nhưng trong công ty có người làm hỏng tâm tình của em, làm em không vui, không thoải mái như em nói, em nên từ chức" Cận Cương nhẹ nhàng vỗ về mặt của cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
"Được" Cô gật đầu đồng ý "Ngày mai em gửi đơn từ chức lên công ty, bất quá công ty có quy định phải làm tiếp hai tuần để công ty kiếm người thay thế mới được nghỉ"
"Hợp lý" Anh cũng gật đầu "Bây giờ em còn có gì phiền não cần ông xã hỗ trợ giải quyết nữa không?" Anh khêu mi hỏi.
Anh nói năng hài hước làm cho cô không khỏi bật cười "Không có"
"Thật không có sao? Kiều thê không cần đối khách khí với vi phu"
Bạch Nghiên Lý lại bị lời nói chọc ghẹo của anh cười ra tiếng "Anh không cần nói như vậy, rất buồn cười" Cô vừa cười vừa nói.
"Anh thích xem em cười" Anh ôn nhu ngắm nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Bạch Nghiên Lý thoáng cái nhu tình như nước, cô cũng ngắm nhìn anh khẽ cười "Cảm ơn"
"Cảm ơn cái gì?" Anh khêu mi hỏi.
"Cảm ơn anh yêu em"
"Anh có cần phải cảm ơn vì em cũng yêu anh không?" Anh nở nụ cười thật đẹp.
"Nếu như anh muốn cảm ơn thì em cũng sẽ không để ý" Cô xoay chuyển ánh mắt, nở nụ cười nghịch ngợm.
"Được" Đột nhiên Cận Cương đem nàng đè cô xuống ghế sa-lon, nghiêng nửa người trên người cô.
"Anh làm gì?" Cô vẻ mặt mờ mịt hoài nghi hỏi.
"Nói cảm ơn với em nha" Anh cười đến gian trá giảo hoạt, lúc cô còn chưa kịp suy nghĩ ra anh có ý gì, anh đã cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng bỏng, hôn đến khi cô thở hồng hộc, trong mắt đều là mê loạn, mà anh thì tràn đầy dục vọng khó nén.
Từ từ, nụ hôn của anh rời đi môi mềm xuống phía dưới hôn lên người của cô, cổ của cô đến xương quai xanh gợi cảm. Anh cởi bỏ đồ ngủ của cô, chậm chạp đưa tay phủ lên ngực rồi xuống cái bụng đã hơi nhô lên của cô, anh dừng lại thật lâu ở đó mới quay lại phủ lên ngực mềm mại của cô.
"Anh chưa nói với em rằng anh thật thích da thịt của em đúng không? Mềm mại giống như da của trẻ con" Anh vừa cúi đầu lẩm bẩm, vừa để môi hoạt động trên ngực của cô, làm cho cô không khỏi than ra tiếng.
Anh hôn lên bụng cô, đem gương mặt dán lên đó một lúc rồi đột ngột đi xuống, không có chút nào nói trước hôn lên chân của cô.
"Cận Cương!" Cô kinh hãi muốn thét lên nhưng ra khỏi miệng không khác gì một tiếng than nhẹ.
Anh không thể làm như vậy. Tại sao anh lại hôn cô ở chỗ kia, anh...
Cô ngửa đầu không ngừng rên rỉ, muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng toàn thân vô lực, run rẩy liên tiếp, bất ngờ cô co quắp thân mình làm cho cô rên rỉ không thôi.
Lúc này anh mới cởi bỏ áo quần của mình, sau đó ôm cả người vô lực của cô ngồi trên đùi, tách hai chân của cô chậm rãi tiến vào, ánh mắt của anh nóng bỏng nhưng động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Anh ôn nhu yêu cô, cho đến khi cô đẩy ngã anh, ở trên người anh nhảy nhót, anh mới khẽ cười một tiếng, nắm eo cô dùng sức chạy nước rút ở trong cơ thể cô, cho đến khi hai người đạt đến cao trào đi đến tột đỉnh hoan ai. :
"Nghiên Lý, mình nghe nói cậu muốn từ chức. Tại sao?"
Đột nhiên được cấp trên ra lệnh muốn cô tìm người mới để thay thế công việc của Bạch Nghiên Lý, thật sự Dương Hiểu Nhàn sợ hết hồn, cho nên từ phòng quản lý đi ra lập tức chạy đến hỏi Bạch Nghiên Lý nguyên nhân nghỉ việc.
Nếu như cô ấy thật sự từ chức thì kế hoạch kia cô của cô làm thế nào bây giờ? Sau này cô đi đâu lấy cơ hội gặp Cận Cương chứ? Cô ấy muốn nghỉ việc thì hãy chờ kế hoạch của cô có chút tiến triển rồi hẵng hay.
"Ông xã của tôi hy vọng tôi có thể ở nhà nghỉ ngơi"
"Cũng chưa đến thời gian sinh, nghỉ sớm như vậy có quá khoa trương không? Hay là cậu có hiện tượng sinh non?" Trong mắt cô ta xuất hiện hy vọng.
Bạch Nghiên Lý nhẫn nhịn nắm chặt quả đấm "Không có, tình trạng của tôi rất tốt. Cảm ơn sự quan tâm của cô"
"Đã như vậy thì tiếp tục đi làm nha, ở nhà rất nhàm chán hơn nữa cũng không có tiền lương"
"Lương của ông xã tôi còn nhiều hơn lương một năm của tôi mấy lần, tôi không có việc đối với anh ấy cũng không ảnh hưởng gì"
"Anh ấy có lương cao như vậy ư?" Dương Hiểu Nhàn hai mắt tròn xanh.
Bạch Nghiên Lý nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, bộ dáng rất muốn đi về.
"Cậu dọn đồ làm chi?"
"Tôi muốn nghỉ"
"Tại sao?
"Khám thai"
"Mình đã nói với cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn muốn giữ đứa trẻ sao?" Dương Hiểu Nhàn cau chặt chân mày nhìn cô chằm chằm hỏi.
"Cô vẫn khuyên tôi phá bỏ cái thai thật sự là tốt cho tôi sao?" Bạch Nghiên Lý dừng tay thu dọn đồ đạc, không thể nhịn được nữa xoay người đối mặt với cô ta.
Dương Hiểu Nhàn bất ngờ bị hỏi như vậy thì cả người ngây ra.
"Đương nhiên là tốt rồi" Cô ta ánh mắt dao động trả lời.
"Có thật không?" Bạch Nghiên Lý nhẹ khẩy môi dưới giễu cợt.
"Lời này của cậu là có ý gì?" Chú ý tới vẻ mặt khác thường của Nghiên Lý nên cô ta cảnh giác hỏi.
"Mặc dù tôi cùng Cận Cương chính xác kết hôn là vì đứa trẻ, nhưng cô nhìn qua tình hình ở chung của chúng tôi thì cũng biết mỗi ngày Cận Cương đều đưa đón tôi đi làm, anh ấy đối với tôi thật tốt, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, nhưng là cô không đếm xỉa đến còn quản tương lai của tôi có hạnh phúc hay không, nói tôi nhất định phải bỏ cái thai. Cô xác định là muốn tốt cho tôi sao? Không còn mục đích nào khác ư?"
Dương Hiểu Nhàn sắc mặt biến hóa "Mình thì có mục đích gì?"
"Điều này thì chỉ có lòng cô biết rõ chắc không cần tôi nói ra đi" Bạch Nghiên Lý khẽ hừ một tiếng.
Dương Hiểu Nhàn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên thẹn quá hóa giận "Tôi không ngờ cô lại là người như thế, tôi có ý tốt với cô mà cô không nhận thì thôi, lại đi nói tôi bụng dạ khó lường. Coi tôi mắt bị mù xen vào việc của người khác" Cô ta trở mặt giống như lật sách, giận quá trừng mắt nhìn cô một cái xong liền xoay người bỏ đi.
Cô khẽ lắc đầu thở dài một cái, thu dọn xong đồ dùng cá nhân xong liền quét thẻ rời công ty.
Dưới lầu, Cận Cương sớm đã đứng chờ ở ven đường, vừa thấy cô xuất hiện liền mở cửa xe cho cô, còn hôm trộm cô một cái.
"Từ chức sao?" Anh ở trong xe hỏi.
"Cũng nói rõ vài lời với Hiểu Nhàn" Bạch Nghiên Lý gật đầu.
Anh hạ mi trêu ghẹo "Em nói thẳng với cô ta không được ngấp nghé hy vọng tới ông xã của mình nữa phải không?"
Cô nghe anh nói như vậy liền cười lên "Em cho cô ta biết, cô ta đang suy nghĩ cái gì, có mục đích gì em đều biết"
"Cô ta có phản ứng gì?""Thẹn quá hóa giận liền chỉ trích em không biết ý tốt của cô ta, còn nói xấu cô ta"
"Cô ta bệnh cũng không nhẹ" Cận Cương giễu cợt.
Cô khẽ cười, không có gì phản bác được.
"Không nói về cô ta nữa" Anh giọng chán ghét nói."Em nghĩ đi, khám thai xong muốn đi chỗ nào hẹn hò"
"Anh không cần trở về đi làm sao?" Bạch Nghiên Lý ngạc nhiên hỏi.
"Không cần"
"Tại sao?"
"Bởi vì anh muốn đi hẹn hò cùng bà xã nha" Anh nhếch miệng cười một tiếng, trả lời không có chút lịch sự.
Cô lại bị anh trêu chọc nở nụ cười, rồi lại có chút sầu lo "Anh không cần phải lo lắng cho em, khám thai xong em có thể về nhà ngủ, cũng có thể đến quá cà phê Hạnh Phúc tìm bà chủ nói chuyện phiếm, anh không nên tùy tiện xin nghỉ, công ty cho anh nhiều tiền lương như vậy sẽ không vui khi anh làm như vậy đâu"
"Đây căn bản là phúc lợi mà thôi, em không cần phải lo lắng. Mỗi tháng anh thay công ty kiếm nhiều tiền như vậy, nếu như nghỉ mà công ty còn có ý kiến thì công ty này không đáng để anh tiếp tục ở lại" Cận Cương trấn an cô.
"Có thật không?"
"Thật"
Nhìn thái độ thành thật của anh rốt cuộc làm cho Bạch Nghiên Lý yên lòng, bây giờ cô rất hưng phấn cùng mong đợi.
"Anh muốn đi chỗ nào?" Cô mong đợi hỏi nhưng lại không đợi anh trả lời hứng thú bừng bừng nói "Chúng ta đi ngắm cảnh ở tòa nhà cao chọc trời Mỹ Lệ được không? Cho tới bây giờ em còn chưa tới đó"
"Được"
"Em còn muốn đi 101 quan sát Đài Bắc"
"Được"
"Còn có bến tàu, thung lũng Hoa Tây, chợ đêm Sĩ Lâm, núi Dương Minh, đầm Bích, ô"
Cô liệt kê ra một loạt địa điểm làm cho Cận Cương nghe xong thấy buồn cười."Người không biết còn tưởng em lần đầu đến Đài Bắc ngắm cảnh" Anh cười khẽ chế nhạo.
"Mặc dù em làm việc ở Đài Bắc nhưng những địa phương kia em chưa có đi qua, nếu anh thấy nhàm chán thì không đi cũng được, không sao" Cô rầu rĩ nói.
"Chỉ cần ở chung một chỗ với em thì anh đi tới chỗ nào cũng không thấy nhàm chán" Anh thâm tình nhìn cô một cái, cầm tay cô, mỉm cười ôn nhu với cô.
Bạch Nghiên Lý cảm động, cúi đầu xuống miệng mỉm cười, mỉm cười hạnh phúc. :
Dương Hiểu Nhàn nôn nóng đến độ muốn hét lên. Làm sao chuyện lại biến thành như vậy chứ? Làm sao Bạch Nghiên Lý muốn từ chức, phá hư cô đã khổ tâm xây dựng kế hoạch chứ? Làm sao cô ta có thể!
Vì để cho cô ta sẩy thai, mỗi ngày cô đều vắt óc suy nghĩ các loại lý do để thuyết phục cô ta, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Vì muốn thấy Cận Cương, mỗi ngày cô đều dậy sớm hơn bình thường, dành ra một tiếng đồng hồ để trang điểm trước khi đi làm, hại cô mỗi ngày đều thiếu ngủ.
Vì thuyết phục cô ta kết thúc hôn nhân không có tình yêu này, cô dành thời gian tập trung trên người cô ta, nói đến không còn nước bọt, ngay cả thời gian dành cho cô ta cũng nhiều hơn thời gian đi quan hệ kinh doanh.
Cô hao tổn nhiều thời gian công sức với hai người kia như vậy thì làm sao bọn họ dễ dàng dùng cách từ chức để thoát khỏi cô chứ? Cô không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Cho dù cô không chiếm được Cận Cương thì cô cũng phải nghĩ biện pháp để phá hư bọn họ. Cô không chiếm được, thì một người tầm thường như Bạch Nghiên Lý cũng đừng mơ có được!
Nghĩ biện pháp, nhanh nghĩ biện pháp, nhất định phải có biện pháp tách rời hai người đó ra mới được!
***o0o***
"Hiểu Nhàn, cô có biết Bạch Nghiên Lý đi đâu không? Cô ấy có điện thoại" Đồng nghiệp Trương Sỹ Kiệt bất ngờ nói với cô.
"Người nào tìm cô ấy?" Cô quay đầu hỏi.
"Hình như là mẹ của cô ấy"
Mẹ của cô ta? Mẹ của Nghiên Lý? Đột nhiên cô thông minh ra.
"Đường dây số mấy? Tôi nhận điện" Cô hỏi Trương Sỹ Kiệt.
"Đường dây số ba"
"Ok" Phất tay cảm ơn, cô cầm ống nghe, bấm phím số ba "Này, cô khỏe chứ, cô là mẹ của Nghiên Lý sao? Cháu là đồng nghiệp của Nghiên Lý, tên Hiểu Nhàn" Cô lời ngon tiếng ngọt mở miệng.
"Hiểu Nhàn a, cô nghe Nghiên Lý có nhắc tới cháu. Cháu mạnh khỏe, có Nghiên Lý ở đó không cháu?"
"Nghiên Lý đi bệnh viện rồi cô"
"Bệnh viện!" Bạch mẹ đột nhiên sợ hãi nói to, "Xảy ra chuyện gì? Con bé làm sao? Tại sao lại đi bệnh viện?"
"Cô à, cô không biết sao?" Cô giả bộ kinh ngạc nói, nhưng là trong lòng lại hoan hô một tiếng"thành công"
"Biết cái gì? Hiểu Nhàn, nhanh nói cho cô biết Nghiên Lý nhà cô đã xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn đi bệnh viện? Có phải con bé bị thương? Con bé..."
"Cô, trước tiên cô bình tĩnh một chút, chẳng qua Nghiên Lý chỉ mang thai mà thôi" Cô cố ý nói rõ ràng hai chữ mang thai.
"Mang thai?" Trong giọng nói Bạch mẹ đầy kinh ngạc mờ mịt.
"Cô không biết chuyện gì xảy ra sao?"
"Cô không biết, tiểu Lý không nói cho cô biết" Bạch mẹ mờ mịt trả lời.
"Thì ra là như vậy, cũng khó trách cô ấy không giám nói với cô" Dương Hiểu Nhàn thở dài nói.
"Lời này của cháu là có ý gì?"
"Cháu không nên nói chuyện này cho cô biết, nhưng cháu thấy cho cô biết vẫn tốt hơn" Cô dùng giọng nói do dự có chút ão não chậm chạp nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một buổi tối Nghiên Lý cùng bạn đến hộp đêm chơi, kết quả bị người gian bỏ thuốc mê, thế là chuyện xảy ra nên mới có thai..." Bây giờ xã hội lên án rất nhiều về vấn đề này, cho nên hồ đồ lấy ra dùng cũng không ai nghi ngờ.
"Cháu nói gì?!" Bạch mẹ kích động rống to.
"Cô, cô nghe cháu nói hết đã" Dương Hiểu Nhàn giương cao khóe miệng, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc "Bây giờ chuyện quan trọng không phải là vấn đề Nghiên Lý mang thai, quan trọng là cô ấy quyết định chung sống cả đời với tên đã cường bạo cô ấy. Cô, cháu đã khuyên cô ấy rất nhiều nhưng vẫn không lung lay được quyết định của Nghiên Lý. Cô có thể khuyên cô ấy không nên ngu ngốc như vậy được không? Cháu thật rất lo lắng cho cô ấy!"
"Hiểu Nhàn, cảm ơn cháu đã nói cho cô biết chuyện này" Bạch mẹ trầm giọng nói "Bây giờ cô lập tức lên Đài Bắc, nhất định cô sẽ ngăn cản chuyện này, cháu yên tâm"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |