← Ch.06 | Ch.08 → |
"Ha ha ha, thì ra sự việc là như vậy nha! Nghiên Lý, cậu cũng quá khách khí đi, chỉ cần nói mình giữ bí mật không được à? Làm chi muốn lừa gạt người ta nha, ha ha..." Dương Hiểu Nhàn tâm tình vô cùng tốt cười ha ha.
Hiểu Nhàn không ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm, càng không ngờ tới Nghiên Lý thật có bản lĩnh câu một anh chàng vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa hào phóng, vừa phóng khoáng làm chồng. Quái hơn nữa là lúc trước cô hiểu lầm anh ta, không lễ phép với anh ta nhưng anh ta vẫn mời cô lên khách sạn ăn cơm.
Khách sạn Viên Sơn là khách sạn lớn, cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên đến đây ăn cơm.
Cô thật là hâm mộ người có tiền, bât quá hâm mộ Nghiên Lý hơn, có duyên câu được một ông chồng nhiều tiền, thật không biết lúc trước cô ấy làm được việc tốt gì mới có hưởng phúc như bây giờ, có thể gả cho một đại suất ca làm vợ.
Suất ca cũng làm cho người ta ca ngợi, lại là một đại suất ca có tiền, thật là làm cho người ta vừa đố kỵ vừa hận a!
"Đúng rồi, hai người kết hôn khi nào, thần bí như vậy? Tôi nhớ lúc Nghiên Lý đến phỏng vấn trong lý lịch ghi là chưa lập gia đình mà?" Đè nén ghen tỵ trong lòng Dương Hiểu Nhàn tò mò hỏi.
Nếu như cô nhớ không lầm thì năm nay Nghiên Lý mới hai mươi ba tuổi, mới từ miền Nam lên miền Bắc làm việc chưa được một năm, chính xác là mới nửa năm mà thôi. Với độ tuổi như vậy, từ khi quen biết rồi nói yêu nhau đến kết hôn chỉ tốn thời gian nửa năm vậy có nhanh quá không? Cô không khỏi nghi ngờ trong chuyện này có bí mật không để cho ai biết.
"Không thoải mái sao?" Một mực chú ý đến bà xã nên Cận Cương nghiêng người qua hỏi cô.
Bạch Nghiên Lý nhẹ gật đầu một cái, vừa rồi cô giải thích với Hiểu Nhàn đến một nửa thì cảm thấy không thoải mái, chẳng qua là cô không muốn để ý nó, không ngờ để cho anh phát hiện.
"Sao thế?" Dương Hiểu Nhàn hỏi.
"Thật xin lỗi" Bạch Nghiên Lý đứng dậy nhanh chóng rời ghế chạy đến nhà vệ sinh.
"Nghiên Lý?" Dương Hiểu Nhàn không hiểu vội kêu to, vẻ mặt mờ mịt nhìn người đột ngột rời ghế "Cô ấy sao thế?" Cô quay đầu hỏi Cận Cương.
"Mang thai" Anh chỉ nói hai chữ.
Trong nháy mắt cô xanh đại hai mắt "Mang thai?! Anh nói là Nghiên Lý mang thai?"
Chân mày Cận Cương nhíu chặt rồi nhẹ gật đầu một cái, gần đây bà xã nôn nghén càng ngày càng trầm trọng, vốn chỉ biết cô ấy chỉ ói vào sáng sớm, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi vị không thích là sẽ không thoải mái ngay, anh thật lo lắng như lời chị Biển nói, cô ăn ba bữa ói cả ba.
Đáng giận! Sớm biết thức ăn ở khách sạn Viên Sơn không hợp khẩu vị của cô, anh sẽ không mang cô đến đây.
Dương Hiểu Nhàn như có điều suy nghĩ nhìn anh, rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra, hai người này kết hôn là vì đứa trẻ nha!
"Tôi đi xem Nghiên Lý thế nào" Cô ta đột ngột đứng dậy.
"Phiền cô" Cận Cương gật đầu.
"Không khách khí" Cô mỉm cười nói rồi vội vàng đi đến nhà vệ sinh, bởi vì cô lo lắng không áp chế được vẻ si mê, hy vọng thậm chí có chọc ghẹo hiện lên trên mặt cô.
Anh lớn lên đẹp trai như vậy, có điều kiện như vậy thế nhưng bị một đứa trẻ trói buộc, thật sự là quá lãng phí, quá đáng thương. Thật ra thì anh có tiền có thể dùng tiền để giải quyết một chút là được nha, căn bản không cần đến kết hôn.
Thật không biết Bạch Nghiên Lý gặp may mắn gì lại đụng phải một người đàn ông có trách nhiệm như vậy.
Trong nhà vệ sinh nữ, Bạch Nghiên Lý nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra nên cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô tới bồn rửa rửa tay, súc miệng vừa lúc Dương Hiểu Nhàn đẩy cửa đi vào.
"Cậu cảm thấy như thế nào, có khỏe không?" Dương Hiểu Nhàn hỏi.
"Ân, nói xong đã đỡ hơn một chút" Cô mệt mỏi gật đầu.
"Cậu mang thai?"
"Anh ấy nói cho cậu?"
Dương Hiểu Nhàn gật đầu "Mấy tháng rồi?"
"Hơn ba tháng"
"Như vậy phá vẫn còn kịp"
Không ngờ tới bạn mình lại nói ra một câu như vậy làm cho Bạch Nghiên Lý ngạc nhiên nhìn cô.
"Cậu không cần phải nhìn mình như vậy, nếu như mình đoán không sai thì hai người kết hôn là vì đứa trẻ đúng không? Cậu còn trẻ như vậy cần gì vì một đứa trẻ mà trói chặt mình với người khác chứ? Cuộc sống hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng thì khi đứa trẻ trưởng thành cũng sẽ không vui vẻ gì, nếu biết rõ tương lai ba người sống không vui vẻ gì thì thừa dịp đang còn thời gian trở về giống như lúc trước đi. Nên có quyết định chính xác" :
Bạch Nghiên Lý kinh ngạc nhìn người bạn của mình, khiếp sợ không nói ra lời, bởi vì cô không ngờ cô ấy lại nói ra những lời như vậy, nghe thì như là lý lẽ an ủi nhưng thực ra tràn đầy ác ý!
Phá thai sao? Hôn nhân không có tình yêu? Sẽ không vui vẻ? Sửa sai? Nên làm?
Nếu quả thật tốt cho cô thì đó là lời nói của một con người sao? Ít nhất bà chủ quán cà phê Hạnh Phúc và Huệ Quân cũng không nói những lời như vậy với cô, nhiều lắm thì muốn cô hiểu rõ ràng, muốn quyết định thế nào mà thôi, sau đó còn chúc phúc cho cô.
Tại sao Hiểu Nhàn lại như vậy? Cô cứ nghĩ hai người là bạn bè tốt chứ.
"Mới hơn ba tháng mà thôi vẫn còn kịp, bốn tháng trở lên mới có nguy hiểm. Mình biết một bệnh viện làm việc này rất tốt, cậu có muốn mình dẫn đi không?" Hiểu Nhàn nhiệt tình nói.
Bạch Nghiên Lý rút tờ khăn giấy lau miệng sau đó lau khô tay mới chậm rãi nói với cô ta "Cảm ơn, không cần"
"Nghiên Lý, câuh nên hiểu rõ ràng một chút, cậu năm nay mới mấy tuổi? Hai mươi ba tuổi có đúng không? Tương lai..."
"Hiểu Nhàn" Cô đột ngột ngắt lời cô ta "Ông xã mình đang chờ hai chúng ta, đi thôi"
Dương Hiểu Nhàn nhẹ sửng sốt một chút, lúc ày mới giật mình bản thân thật sự đã quá nóng vội, vậy không phải rất dễ dàng bị người khác phát hiện mình có hứng thú rất lớn với chồng của Nghiên Lý sao? Không được, cô phải cẩn thận một chút mới được.
"Được" Cô gật đầu đồng ý đồng thời thay vào vẻ mặt quan tâm "Cẩn thận một chút, cậu còn sức bước đi không, mình đỡ cậu?"
"Không cần, mình tự đi được rồi" Bạch Nghiên Lý thẳng thừng cự tuyệt, cô ta nghĩ một đằng làm một nẻo đúng là toan tính thật tốt, vì vậy cô lẳng lặng xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Cận Cương ngồi trên ghế ngồi chờ nhưng mắt vẫn dõi theo hướng nhà vệ sinh, khi thấy hai người cùng đi ra, anh lập tức đứng lên, chân mày nhíu chặt nhìn gương mặt trắng bệch của bà xã.
"Em có khỏe không?" Anh quan tâm hỏi.
Bạch Nghiên Lý lắc đầu.
"Không thoải mái sao?"
Là trong lòng cô không thoải mái "Không sao" Cô nói nhẹ.
"Không thoải mái là không thoải mái, như thế nào lại không sao?" Cận Cương không vui nhíu mày, "Chúng ta về nhà" Anh bất ngờ quyết định.
"Nhưng hai người còn chưa ăn no mà" Bạch Nghiên Lý hơi sửng sốt một chút.
"Anh cũng no rồi" Cận Cương quay đầu nhìn về phía Hiểu Nhàn nói "Thật xin lỗi Dương tiểu thư, Nghiên Lý không thoải mái nên chúng tôi muốn đi trước, cô có thể ở lại dùng cơm, khi cô dùng cơm xong tôi sẽ nói với bảo vệ gọi xe đưa cô về nhà"
"Không cần, tôi cùng đi với hai người là được, dù sao tôi cũng ăn không vô" Dương Hiểu Nhàn nhanh chóng nói tiếp.
"Hiểu Nhàn, cậu ngồi tắc xi về đi, mình muốn đi bệnh viện" Bất ngờ Bạch Nghiên Lý mở miệng.
"Không sao, vậy hai người đưa tôi đến bệnh viện gần nhất để tôi xuống đi tàu điện ngầm là được" Cô vừa nói vừa mỉm cười với Cận Cương "Anh Cận, đã làm phiền anh"
Bạch Nghiên Lý cứng người một chút."Nếu nói như vậy thì đi thôi" Mặt cô không thay đổi cầm lấy túi xách trên ghế bước đi.
Cận Cương như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái nhưng cái gì cũng không nói, chẳng qua chỉ lấy túi trên tay cô rồi đi đến quầy tính tiền.
Dương Hiểu Nhàn tự nhiên tiêu sái đến bên cạnh anh, chiếm cứ một vị trí khác ở bên anh nhưng Cận Cương không chú ý tới, duy chỉ có Bạch Nghiên Lý là để ý.
Tại sao Dương Hiểu Nhàn lại là người như vậy? Cô ta rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta biến thành như vậy là do thích Cận Cương sao? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư?
Nhìn ánh mắt cô ta quyến luyến không muốn rời khỏi người Cận Cương làm cho tâm tình của Bạch Nghiên Lý trầm trọng hẳn đi.
Dương Hiểu Nhàn nhiệt tình như vậy, vừa tự tin lại thông minh, luôn biết mình muốn cái gì, tựa như là một nữ cường nhân, hẳn là có rất nhiều nam nhân thưởng thức, đem lòng mến mộ đi? Cận Cương có thể vì cô ta động tâm hay không?
Bạch Nghiên Lý ngồi trong xe mà không ngừng suy nghĩ lung tung, không chú ý xe dừng lại bên đường, đến cả Dương Hiểu Nhàn ngồi sau cũng ngu ngơ hỏi ra lúc ấy mới hồi phục lại trạng thái mê man.
"Sao thế?" Dương Hiểu Nhàn hỏi.
Bạch Nghiên Lý quay đầu nhìn cô ta trước, sau đó mới liếc qua Cận Cương ngồi bên cạnh, trừng mắt nhìn anh như muốn nói "Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải Dương tiểu thư nói dừng xe ở ga tàu điện ngầm sao? Đã đến nơi rồi đó" Cận Cương khách khí mở miệng.
Dương Hiểu Nhàn trừng mắt nhìn, cô nói như thế không sai, nhưng là anh ấy không tiễn cô về nhà sao? Hơn nữa ở đây cũng gần khách sạn Viên Sơn, anh không đưa cô thêm được một đoạn đường nữa sao?
"Dương tiểu thư, cô không xuống xe sao?"
"Được, tôi xuống đây. Nghiên Lý, ngày mai ở công ty gặp. Anh Cận, cảm ơn anh về bữa cơm, gặp lại sau" Chủ xe đã hỏi như vậy, cô có thể sống chết chối cãi không xuống xe được sao? Dương Hiểu Nhàn chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười nói cảm ơn rồi đẩy cửa xe bước xuống.
"Gặp lại sau" Bạch Nghiên Lý quay kính xe xuống vẫy tay với cô ta.
"Gặp lại sau" Dương Hiểu Nhàn cũng phất tay lại, nhưng ánh mắt lại lướt qua Cận Cương "Anh Cận, gặp lại sau"
Cận Cương kéo nhẹ khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía trước rồi lái xe rời đi. :
Nhìn chiếc BMW cách mình càng xa, trên mặt Dương Hiểu Nhàn xuất hiện vẻ kiên định quyết tâm, mặc dù cô biết làm như vậy có chút mất đạo đức, nhưng suy cho cùng thì cảm giác của cô có cái gì là không đúng? Hơn nữa Cận Cương và Bạch Nghiên kết hôn không phải vì tình yêu không phải sao?
Tốt, cô quyết định, cô nhất định phải nghĩ biện pháp có được tình yêu của Cận Cương, đem Cận Cương từ trong tay Bạch Nghiên Lý đoạt lấy. Dù sao Bạch Nghiên Lý vẫn còn trẻ, nói không chừng sau này cô ấy còn gặp được người tốt hơn ấy chứ, hơn nữa làm mẹ ở tuổi hai mươi ba là quá sớm, cô làm như vậy cũng là tốt cho cô ấy, sau này cô ấy sẽ cảm tạ cô.
Ân, không sai, chính là như vậy, cô ấy sẽ cảm tạ mình.
—-o0o—-
"Xảy ra chuyện gì?" Lái xe đi được một đoạn đường Cận Cương mới mở miệng hỏi.
"Cái gì?" Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình khi nghe anh nói cô mới hồi phục tinh thần quay đầu lại hỏi anh, cô không nghe rõ anh đã nói gì với cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi lại vấn đề.
Kinh ngạc nhìn anh một cái cô mới đưa tầm mắt nhìn về phía trước.
"Tại sao anh lại hỏi như vậy?" Cô ủ rũ cúi đầu hỏi.
"Bởi vì anh phát hiện sau khi hai người từ nhà vệ sinh đi ra, thái độ của em đối với cô ta rất lạnh nhạt. Hai người ở trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Nghiên Lý chỉ sửng sốt một chút, không biết rốt cuộc là do anh quá nhạy cảm hay là do cô biểu hiện quá rõ ràng, như vậy anh mới nhìn thấu cô thay đổi thái độ với Dương Hiểu Nhàn, đến khi anh hỏi đã xảy ra chuyện gì, thật sự cô không muốn nghĩ lại một chút nào.
"Không có gì" Cô hời hợt nói.
"Không cần gạt anh, anh biết nhất định có cái gì đó, nếu không thái độ của em sẽ không biến đổi lớn như vậy, còn nữa, thật ra em không muốn đến bệnh viện đúng không? Cận Cương nhíu chặt chân mày quay đầu nhìn cô một cái.
Cô im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói "Anh cảm thấy cô ấy như thế nào?"
"Người nào?" Anh cảm thấy vấn đề này có chút không giải thích được "Không cần nói sang chuyện khác"
"Hiểu Nhàn" Bạch Nghiên Lý không để ý đến lời của anh, "Cô ấy vừa tự tin vừa thông minh, mặc dù lớn hơn em mấy tuổi, nhưng cách xử sự luôn khôn khéo, không chỉ giám đốc công ty, cấp trên, đồng nghiệp yêu thích, ngay cả khách lui tới làm ăn với công ty cũng phải yêu cầu cô ấy đi gặp gỡ thì làm ăn mới thuận lợi. Cô ấy thật sự là một nữ nhân rất thành công.
"Sau đó thì sao?" Trải qua một lúc im lặng, Cận Cương mới mở miệng hỏi.
"Anh không cảm thấy cô ấy có khả năng sao?" Bạch Nghiên Lý đùa giỡn mấy ngón tay của mình lơ đãng hỏi.
"Cô ta có khả năng hay không thì liên quan gì đến anh? Cô ta cũng không phải nhân viên của anh"
"Em không phải có ý này"
"Vậy thì có ý gì?"
Rốt cuộc anh không hiểu hay giả vờ không hiểu? Bạch Nghiên Lý có chút tức giận.
"Cô ấy thích anh" Cô bất ngờ thốt ra.
Cận Cương khêu mi, thừa dịp chờ đèn xanh quay đầu lại nhìn cô "Cho nên?"
"Anh còn không hiểu sao? Em nói Hiểu Nhàn thích anh" Cô phiền não nói, vốn là trêu đùa mấy ngón tay nay trở thành vặn vẹo mấy ngón tay.
Đưa tay đặt nhẹ lên người cô, anh chăm chú nhìn vẻ u sầu phiền não của cô làm cho khóe miệng anh nhếch lên "Cô ta yêu anh thì như thế nào? Anh không thích cô ta, người anh yêu là em"
Không ngờ tới anh có thể nói như vậy với cô, trong nháy mắt đầu óc Bạch Nghiên Lý trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh. Người anh yêu là cô sao? Anh nói anh yêu cô có thật không? Anh yêu cô?
"Anh..." Cô muốn nói nhưng lại không biết nói gì cả.
"Ân?" Anh mỉm cười nhìn cô.
Đột nhiên cô nghe tiếng còi của xe sau thúc dục mới phát hiện những xe trước đã đi hết rồi, cô mới nhắc nhở "Nên lái xe"
Cận Cương khó chịu nhíu mày, quay đầu hung hăng trừng xe sau một cái. Phá hư không khí!
Hành động có tính trẻ con của anh làm cho cô suýt bật cười thành tiếng.
"Em cười anh?"
Vẫn bị anh bắt được.
"Không có nha" Cô lên tiếng phủ nhận.
"Rõ ràng là có, anh thấy khóe miệng em nhếch lên"
"Trong xe tối như vậy thì làm sao anh thấy được? Đừng có gạt em"
"Được rồi, anh gạt em, nhưng lời anh vừa nói là sự thật, người anh yêu là em, bất kể ai yêu anh cũng mặc kệ, anh chỉ yêu mình em" :
Đột nhiên anh biểu lộ làm cho Bạch Nghiên Lý không khỏi kinh ngạc, nói cách khác là vui mừng không nói ra lời, trừ cảm giác tim đập nhanh ra thì gương mặt cô cũng nóng lên, đầu óc cũng trống rỗng.
"Em không có gì nói với anh sao?" Cô trầm mặc đờ đẫn làm cho anh có chút bất mãn.
"Tạ...ơn...cảm ơn"
Cận Cương khó có thể tin quay đầu trừng cô "Cảm ơn?"
"Bíp———"
Xe của hai người vì đi không đúng phần đường làm cho xe đi bên cạnh phải bấm còi.
"Anh nhìn đường đi!" Bạch Nghiên Lý bị dọa đến kêu to tiếng.
Lái xe trở về đúng phần đường của mình, anh mới quay đầu nhìn cô lần nữa "Cho em thêm một cơ hội nữa" Anh bá đạo nói, vẻ mặt như muốn nói "nếu em không nói được câu nào làm anh hài lòng thì em đẹp mặt với anh"
Sắc mặt cô khẽ đỏ.
"Một cơ hội làm gì?" Cô biết rõ còn cố hỏi.
"Nói em cũng thích anh, cũng yêu anh nha!" Anh nói rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt của cô lại đỏ hơn chút nữa. Thật là anh dám nói!
"Anh cũng chỉ nói thích em thôi, tại sao lại bắt em nói yêu?" Cô nhỏ giọng kháng nghị.
"Được rồi, anh yêu em"
Không ngờ anh lại có phản ứng này làm cho cả người Bạch Nghiên Lý ngây dại, hai mắt cô tròn xanh, ngạc nhiên theo dõi anh. Anh là thật lòng hay là nói đùa thôi?
"Đổi lại em cũng nói đi chứ" Anh vội vàng thúc giục.
Cô cứ như vậy nhìn anh không biết nên phản ứng như thế nào.
"Này, đổi lại em cũng nói đi a!" Cô cứ im lặng làm cho anh thúc giục lần nữa, trong giọng nói còn có chút khẩn trương cùng căng thẳng.
Bạch Nghiên Lý cho là mình nghe lầm, bất ngờ phát hiện hai tay anh cầm vô lăng đã trở nên trắng bệch.
Anh ấy đang căng thẳng, cư nhiên anh cũng căng thẳng!
Tại sao? Chẳng lẽ anh không đùa giỡn cô, chẳng lẽ....... anh là thật lòng sao?
Cô ngơ ngác nhìn anh, trái tim không điều khiển được nhảy loạn cả lên, càng nhảy càng nhanh, chắc một giây sau không khéo nó nhảy luôn ra khỏi ngực cô cũng nên.
Anh là thật lòng. Anh thật sự thích cô, thật sự yêu cô!
Cô nhớ lại những ngày tháng sống chung với anh, anh đưa đón cô đi làm, ân cần hỏi han cô, vì cô xuống bếp làm canh thang, vì cô ép nước trái cây, theo cô đến bệnh viện xem cô khám thai để nhìn đứa bé hình thành. Cô nên sớm phát hiện anh đã vượt qua trách nhiệm cần thiết, anh thật sự xem cô là bà xã của anh, chăm sóc cô, anh thật sự yêu cô!
Bạch Nghiên Lý cảm thấy không thể tin được, cảm thấy đây giống như một giấc mộng, bất chợt cô cảm thấy mình muốn khóc, ô....
Nghe được cô phát ra âm thanh thút thít như khóc làm cho Cận Cương vội vàng nhìn cô một cái, ngay sau đó cả người cứng đờ.
Tại sao cô khóc? Chẳng lẽ cô không thích cũng không yêu anh một chút nào nên với yêu cầu vô lý của anh đã làm cô không chấp nhận được, uỷ khuất quá khóc lên? Cô đối với anh không có một chút ý nghĩ yêu thương nào sao? Anh cứ cho là cô có cho nên mới lỗ mãng ép cô yêu anh, không suy nghĩ đến hậu quả. Không ngờ cô...
"Hắc hắc hắc, em không muốn nói coi như xong, anh cũng không phải ép em nhất định phải nói, em đừng khóc nữa" Anh dấu diếm khổ sở, giọng nói dịu dàng mở miệng nói.
Anh nói chưa dứt lời, nước mắt của Bạch Nghiên Lý đã tuôn xuống như mưa.
Cận Cương cả người cứng ngắc sắp gãy đôi rồi! Làm sao càng nói cô lại càng khóc như vậy chứ? Như vậy còn chưa đủ sao?
Thỉnh thoảng cô lại phát ra âm thanh thút thít làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh không thôi, đành phải cho xe dừng lại bên lề đường, rồi bất ngờ quay sang nhìn cái người đang còn thút thít nức nở. Toàn thân anh cứng đờ, chân mày nhíu chặt, tròng mắt ngăm đen lóe ra tia bất an cùng bất đắc dĩ.
"Rốt cuộc em làm sao vậy? Anh đã nói em không muốn nói thì thôi, như vậy còn không được sao? Em như vậy...Em, rốt cuộc em khóc cái gì?" Anh khốn đốn, ão não hỏi. Người nên khóc là anh đúng không? Anh khổ sở nghĩ thầm trong lòng.
"Em..." Bạch Nghiên Lý khàn khàn mở miệng nhưng khóc không ra tiếng.
"Em cái gì?" Anh không nhịn được cao giọng nói, càng nghĩ càng thấy anh nên khóc đi.
"Em...thích anh, em cũng yêu anh"
Cận Cương nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Mẹ kiếp!" Bất ngờ anh thốt ra câu nguyền rủa "Em đang cười giỡn anh đúng không? Anh đã nói em không muốn nói thì thôi, em không cần phải nói dối cho có lệ a"
"Em thích anh cũng yêu anh là thật" Cô lau đi nước mắt trên mặt, ổn định tâm tình của mình, dùng nước mắt rửa sạch con mắt nhìn anh thật lòng tỏ tình với anh.
Cận Cương không nói chỉ chăm chú nhìn cô.
"Em không nghĩ anh sẽ thích em" Cô không chớp mắt nhìn anh "Em vốn nghĩ anh vì đứa trẻ mới kết hôn cùng em, cho nên em không dám hy vọng anh sẽ thích em, cũng không dám để anh phát hiện em mơ ước anh, phát hiện em...hy vọng anh có thể thích em, có thể...yêu em. Thật sự em rất sợ!
Thoáng chốc trong lòng Cận Cương kích động, ánh mắt như lửa nhìn cô "Cho nên em thật sự thích anh, thật sự yêu anh?"
Bạch Nghiên Lý dùng sức gật đầu "Mặc dù em biết mình có chút không xứng với anh, nhưng là em còn muốn...anh yêu em, cùng em sống chung đến hết đời" Rốt cuộc cô cũng nói ra được hy vọng trong lòng.
Ngực anh có chút co rút nhanh cơ hồ chịu không được, cảm giác của anh cũng không sai, cô thích anh, cũng giống như anh thích cô, cô yêu anh, cũng giống như anh yêu cô. Hai người bọn họ yêu nhau lưỡng tình tương duyệt!
"Tốt" Anh ngưng mắt nhìn cô, tức cười hứa hẹn "Chúng ta cùng nhau sống đến hết đời, cả đời không chia lìa!"
← Ch. 06 | Ch. 08 → |