Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1998

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1998
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1998: ĐỘNG TÁC NHỎ CỦA MỘ BẢO

Nghe vậy, Tần Bách Duật nhìn cô không nói gì, vẻ mặt khó đoán.

Tiêu rồi! Giận thật rồi!

Kiều Mục ở bên cạnh dặn dò đám vệ sĩ vài câu, giải thích qua tình hình với Thành Nghiệp Nam, sau đó anh sải bước tới, thở phào nhẹ nhõm: "Em dâu, anh đã bảo đoàn phim dời lịch quay của em lại rồi. Hôm nay hiện trường lộn xộn như vậy, em đừng quay nữa, chúng ta tìm chỗ nào cho yên tĩnh đã, đi thôi!"

Anh cả Tần Bách Ngạn từ đầu đến cuối đều im lặng, trước khi rời đi lại ôm vai Thành Nghiệp Nam và nói nhỏ vào tai anh ta: "Tiểu Thành, giúp tôi một việc. Liệt kê danh sách các công ty truyền thông vừa tham gia phỏng vấn cho tôi!"

Thành Nghiệp Nam gật đầu lia lịa: "Được, chuyện này anh để em!"

Xem ra nhà họ Tần muốn ra tay rồi!

Tần Bách Ngạn cảm kích vỗ vai anh ta, trước khi xoay người còn nói thêm: "Nhanh nhất có thể!"

"Tối nay em nhất định sẽ giao cho anh!"

***

Sau khi lên xe, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi ở ghế sau, Mộ Bảo ngồi giữa hai người, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.

Anh cả Tần Bách Ngạn và Lãnh Thư Đồng đã lên xe của Kiều Mục.

Một đoàn xe lướt nhanh trên đường, trong chiếc xe mà Nghiên Thời Thất đang ngồi, bầu không khí nặng nề đến kì quặc.

Cô vòng qua Mộ Bảo ôm lấy cánh tay Tần Bách Duật nắn bóp: "Anh Tư, sao anh không nói gì?"

Thật ra chuyện hôm nay, cô cũng rất oan ức mà!

Đâu ai ngờ một cuộc trò chuyện đơn giản lại bị nghe trộm rồi xuyên tạc đi như thế.

Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ đúng sai, bởi vì anh Tư đang tức giận!

Từ lúc xuất hiện cho đến bây giờ, anh không nói với cô một chữ nào, nên trong lòng Nghiên Thời Thất rất thiếu tự tin!

Tần Bách Duật nhìn theo tay của cô, ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, rơi vào khuôn mặt cô: "Muốn nghe anh nói gì?"

Nghiên Thời Thất cắn khóe miệng, ánh mắt lóe lên: "Nói gì cũng được!"

Không nói gì cô mới thấy sợ!

Tần Bách Duật bình thường rất dễ chung đụng, nhưng nếu không vui thì sẽ trở nên ít nói.

Lúc này, Mộ Bảo ngẩng đầu nhìn Nghiên Thời Thất, cặp mắt đen lay láy đảo láo liên, sau đó đòi trèo lên người Tần Bách Duật: "Ba ơi, bế!"

Tần Bách Duật nhìn Nghiên Thời Thất chằm chằm, đưa tay bế Mộ Bảo lên đùi.

Trẻ con ở độ tuổi này hình như rất hiếu động.

Mộ Bảo ngồi vào lòng Tần Bách Duật, lúc thì quay sang trái, lúc thì nghiêng sang phải, bàn tay nhỏ bé sờ loạn khắp nơi.

Chưa đầy ba phút, Mộ Bảo đã ngả người về phía Nghiên Thời Thất gào lên: "Mẹ ơi, bế!"

Nghiên Thời Thất mặc dù rất ủ ê trong lòng, nhưng không muốn để con chứng kiến cảnh ba mẹ bất hòa, cô cố gắng lên tinh thần, nắm lấy cánh tay của Mộ Bảo đỡ lấy cậu bé.

Một lúc sau, Tiểu Mộ Bảo thông minh ôm lấy cổ cô, áp mặt mình vào tai cô, thì thầm: "Mẹ ơi, ba không mang theo điện thoại di động!"

Nghiên Thời Thất suy nghĩ thật nhanh, ánh mắt lập tức có thần thái hơn.

Cô buồn cười nhìn trộm Tần Bách Duật, ôm

Mộ Bảo dịch về phía cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ý của con là, lúc ba ra ngoài không mang theo điện thoại di động đúng không?"

Mộ Bảo khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé che miệng: "Chắc chắn là không mang, con tìm thử rồi!"

Tâm trạng căng thẳng của Nghiên Thời Thất cuối cùng cũng dịu xuống.

Hóa ra không phải không trả lời tin nhắn của cô, mà là không mang theo điện thoại đi!

***

Năm rưỡi, xe về đến Vịnh Lâm Hồ.

Trước cửa có một chiếc Maserati đang đậu, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi đang đứng bên xe nhìn quanh.

Nhìn thấy đám người Tần Bách Duật xuống xe, hai người chạy tới, gần như đồng thanh nói: "Làm em sợ muốn 🌜.h.ế.ⓣ, còn tưởng hai người thật sự muốn ly hôn cơ!"

Chương (1-2252)