← Ch.1972 | Ch.1974 → |
CHƯƠNG 1973: ANH TA NHẤT ĐỊNH PHẢI GẶP HÀN VÂN AN
Mười một giờ đêm, Lệ Thành đón cơn mưa xuân đầu tiên.
Nghe nói có một cô gái dầm mưa quá lâu ở cửa trung tâm thương mại nên ngất xỉu trên phố, sau đó có người tốt bụng đưa cô ta đến bệnh viện.
Mà trong cơn mưa lớn, Kiều Kình không nén nổi lo lắng trong lòng, lái xe từ chung cư của mình lao vào bóng đêm.
Anh ta phải đi tìm Hàn Vân An.
Buổi tối, sau khi chia tay ở cửa trung tâm thương mại, anh ta tự lái xe về, ngồi trong nhà uống mấy ly rượu mạnh, nhưng vẫn không thể gột sạch phiền muộn trong lòng.
Anh ta nhất định phải gặp Hàn Vân An, thậm chí muốn giải thích mọi chuyện với cô về những gì đã xảy ra tại trung tâm thương mại.
Kiều Kình lái xe nhanh như bay trên đường, lần đầu tiên trong ba mươi sáu năm cuộc đời có cảm giác mình giống như một thằng nhóc mới lớn đâm đầu vào tình yêu cuồng nhiệt, mất đi toàn bộ phong thái và sự điềm tĩnh thường ngày.
***
Dưới chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, Kiều Kình đóng sầm cửa xe, không che ô, sải bước đi vào tòa nhà dưới màn mưa dày đặc.
Áo sơ mi và quần âu anh ta mặc ướt sũng nước mưa, mái tóc lòa xòa trên trán cũng chật vật dính vào mặt.
Đi thang máy lên đến tầng mười sáu, anh ta đứng trước cửa, gõ cửa thật mạnh.
Giờ đã gần mười hai giờ đêm.
Các căn hộ ở đây đều là những căn hộ thông tầng rộng lớn, Kiều Kình gõ cửa rất lâu nhưng mãi vẫn không được đáp lại.
Anh ta cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ muốn nhìn thấy Hàn Vân An, mong ngóng đến nỗi như cảm thấy lý trí bị thiêu đốt.
Mãi năm phút sau, Hàn Vân An vừa tắm rửa xong mới chậm rãi mở cửa ra.
Cô kinh ngạc nhìn Kiều Kình ở ngoài hành lang, nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lúc này, Kiều Kình dựa vào bức tường đá cẩm thạch ở ngoài cửa, đầu cúi thấp, tâm trạng có vẻ rất nặng nề.
Anh ta bị dính mưa, áo sơ mi màu nhạt dính sát vào vai, trên mặt đất còn có vài dấu chân ướt sũng.
Nghe thấy giọng Hàn Vân An, Kiều Kình dựa vào vách tường nhìn cô chằm chằm.
Anh ta không lên tiếng, chỉ có đôi mắt đen cuộn sóng kia cuốn chặt lấy hình bóng Hàn Vân An.
Kiều Kình muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ này có 𝐦*🔼 🦵*ự*c gì mà lại có thể khiến anh ta buông bỏ tự trọng, đêm khuya chạy tới tìm cô.
Hàn Vân An khẽ nhíu mày, nghiêng người hỏi: "Muốn đi vào không?"
Kiều Kình nhếch môi, không nói gì đi vào.
Hàn Vân An vừa mới tắm xong, trên người còn mang mùi thơm của sữa tắm.
Cô thuận tay đóng cửa lại, vừa xoay người liền thấy Kiều Kình giống như một thằng ngốc, đứng yên ở cửa nhìn mình chăm chú.
"Đến tìm tôi muộn thế này, có chuyện gì không?"
Hàn Vân An nhẹ giọng hỏi, mặc dù không biết anh ta làm sao, nhưng thái độ của Kiều Kình đêm nay khiến cô hơi bất ngờ.
Dù sao thì cậu Cả nhà họ Kiều, trước mặt hay sau lưng người khác vẫn luôn luôn có dáng vẻ kênh kiệu ngạo mạn.
Rất ít người trông thấy thời khắc lôi thôi lếch thếch như vậy của anh ta, bao gồm cả chính cô!
Thật lâu sau, dường như Kiều Kình đã tìm lại được giọng nói của mình, dưới ánh mặt của Hàn Vân An, anh ta đột ngột thú nhận, "Cô gái gặp ở trung tâm thương mại là bạn gái cũ của tôi."
Hàn Vân An lấy khăn tắm trên đầu xuống, vừa lau tóc vừa gật đầu, "Ừm, biết rồi."
"Em biết? Em quen cô ta sao?"
Hàn Vân An nhìn Kiều Kình bằng ánh mắt kỳ lạ, "Từ ánh mắt mà cô ấy nhìn anh là có thể đoán ra 𝐪*⛎*🅰️*ⓝ ⓗ*ệ giữa hai người, đâu cần phải quen!"
Nghe vậy, Kiều Kình nhíu mày, cảm thấy hơi băn khoăn.
Nếu cô đã nhìn ra, tại sao lại có thể bình tĩnh như thế?!
Hàn Vân An thong thả đi tới phòng khách, thấy vậy, Kiều Kình cũng nhắm mắt đi theo.
Anh ta không cởi giày, nên đi đến đâu liền lưu lại một hàng dấu chân đến đó.
← Ch. 1972 | Ch. 1974 → |