← Ch.1962 | Ch.1964 → |
CHƯƠNG 1963: TIỂU HÀN, HAI NGƯỜI CÓ CHUYỆN GÌ VẬY?
Nghe thế, đôi mắt Lãnh Thư Đồng lóe lên bối rối, cô bước lên một bước, thăm dò: "Vậy tôi có thể về cùng mọi người không?"
Hàn Vân Đình không đáp mà hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Xe tôi hỏng rồi, ở đây không có chỗ sửa, xe cứu hộ phải rất lâu nữa mới có thể tới đây, cho nên..."
Lời giải thích của Lãnh Thư Đồng nghe có vẻ rất hợp tình hợp lí.
Hàn Vân Đình nhìn xoáy vào mắt cô, sau đó nhếch khóe môi, nghiêng đầu: "Có thể, tôi không có vấn đề gì."
Nghe thấy câu trả lời của anh, khuôn mặt Lãnh Thư Đồng tươi tỉnh hẳn lên, nhưng cô nhanh chóng cúi đầu, không để lộ cảm xúc của mình.
Khi hai người bọn họ sóng vai trở lại khu vực gần nhà xe, Kiều Mục đầu tóc bù xù ngoắc tay về phía anh: "Tiểu Hàn, mới sáng sớm mà đã đi đâu vậy?"
Hàn Vân Đình chậm rãi bước về phía trước, hất hất cằm về phía đỉnh núi: "Leo núi."
Kiều Mục tức giận hừ một tiếng: "Leo núi mà không biết mang theo di động à?"
Khi dứt lời, Kiều Mục mới chú ý tới Lãnh Thư Đồng đứng cạnh Hàn Vân Đình.
Nhìn người này hơi quen mặt, nhưng anh không có ấn tượng gì nhiều.
Ánh mắt sáng rực của Kiều Mục quét qua người Lãnh Thư Đồng, chiều cao xấp xỉ cô vợ nhà anh, khuôn mặt xinh xắn, khí chất không tồi.
Anh nhướng hàng lông mày đầy vẻ ám muội, cười với Hàn Vân Đình, hỏi: "Thì ra mới sáng sớm đã leo núi là vì có hẹn với người đẹp?"
Hàn Vân Đình thản nhiên liếc nhìn anh: "Đừng nói lung tung, cô ấy là Lãnh Thư Đồng, đối tác của tôi!"
Kiều Mục cong môi như có thâm ý khác: "Ồ..."
Không lâu sau, mấy người khác cũng lục tục đi ra khỏi nhà xe.
Do không tìm thấy Hàn Vân Đình, thiếu chút nữa thì Mặc Lương Vũ đã nhờ người của khu nghỉ dưỡng báo cảnh sát.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lại, rất hiếu kỳ với Lãnh Thư Đồng.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Lãnh Thư Đồng vẫn bình tĩnh nở nụ cười: "Xin chào mọi người, tôi là Lãnh Thư Đồng."
Trước mặt người ngoài, cô vẫn là nhà thiết kế xuất sắc và đúng mực.
Mặc Lương Vũ đầu tóc bù xù quan sát Lãnh Thư Đồng rồi lại liếc mắt nhìn Hàn Vân Đình, hừm, còn phải nói nữa, quả đúng là xứng đôi!
Không khí bỗng chốc trở nên hơi gượng gạo.
Lúc này, Tần Bách Duật đứng bên ngoài cất lời phá vỡ sự im lặng: "Nếu đã quay lại hết rồi thì đi ăn sáng thôi."
"Thư Đồng, thật là khéo, không ngờ cậu cũng ở khu nghỉ dưỡng Đông Thành này."
Nghiên Thời Thất mỉm cười dịu dàng tiến lên trước kéo khuỷu tay Lãnh Thư Đồng, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lãnh Thư Đồng dè dặt liếc nhìn Hàn Vân Đình, sau đó liền cùng Nghiên Thời Thất sóng vai đi trước.
Trên con đường dẫn tới nhà ăn, Nghiên Thời Thất nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, có tiến triển gì không?"
Lãnh Thư Đồng mệt mỏi lắc đầu: "Không có... tối hôm qua suýt nữa thì bị anh ấy phát hiện, sau đó tôi phải bỏ chạy ngay!"
Bước chân Nghiên Thời Thất khựng lại, cô lắc đầu thở dài: "Không sao, còn nhiều thời gian, tiếp tục cố gắng!"
Lần này, trước khi đến khu nghỉ dưỡng, Lãnh Thư Đồng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để ngả bài với Hàn Vân Đình.
Đáng tiếc, thầm mến đã lâu, cô tựa như càng không có dũng khí để giáp mặt thổ lộ.
Ngay cả chút việc nhỏ như đưa cà phê, cô cũng không dám để cho anh biết.
Bên này Nghiên Thời Thất còn đang nói thầm với Lãnh Thư Đồng, Hàn Vân Đình đi ở phía sau cũng không nhịn được mà quan sát bóng lưng Lãnh Thư Đồng.
Hình như trông rất quen mắt.
"Tiểu Hàn, hai người... có chuyện gì vậy?"
Khi Hàn Vân Đình còn đang mải nghĩ ngợi, Kiều Mục liền giơ cánh tay lên ôm lấy bờ vai của anh.
Nghe thế, Hàn Vân Đình thản nhiên trả lời:
"Đối tác."
"Cậu cảm thấy tôi tin được sao?" Kiều Mục cười nhạo một tiếng: "Tiểu Vũ đã bao trọn khu nghỉ dưỡng này từ trước rồi, nếu không phải cậu dẫn người ta vào thì làm sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?"
Câu hỏi này, Hàn Vân Đình không trả lời được!
Anh cũng muốn biết Lãnh Thư Đồng vào đây bằng cách nào!
← Ch. 1962 | Ch. 1964 → |