Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1927

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1927
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1927: CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI!

Thấy Ưng Phi Phi ngập ngừng, chân mày Mặc Lương Vũ lập tức nhíu chặt lại, "Vẫn còn?"

"Đâu có!" Ưng Phi Phi lườm cậu ta, "Ngoài Tề Vệ Trạch ra chỉ còn anh thôi!"

Mặc Lương Vũ hài lòng gật đầu, kéo cô đi về phía trước, chợt cảm thấy hơi sai sai, "Mẹ nó chứ, em xem ông đây thành bạn trai cũ rồi đấy à?"

"Ha ha ha!"

Ưng Phi Phi cười lớn, buông tay cậu ta chạy vọt lên trước!

Có lúc cô thấy Mặc Lương Vũ thật sự rất đáng yêu.

Cô vừa chạy vừa cười, thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn cậu ta.

Mặc Lương Vũ mắng thầm một tiếng rồi sải bước đuổi theo cô.

Tiếng cười của Ưng Phi Phi cất lên lanh lảnh, đám đông xung quanh nhìn đôi tình nhân trẻ nô đùa vui vẻ thì không khỏi cảm thán, đúng là tuổi trẻ!

Mặc Lương Vũ tóm được Ưng Phi Phi, ôm siết cô vào lòng, bàn tay hư đốn mò mẫm lên gò má cô, vừa véo vừa xoa, "To gan nhỉ, nói nghe xem ông đây là gì của em!"

Ưng Phi Phi giậm chân tránh né, về sau cười mệt rồi, nhìn Mặc Lương Vũ bằng đôi mắt ướt át, hai tay giữ chặt khuỷu tay cậu ta, thành thật trả lời, "Anh là... bạn trai của em!"

Cô nói dứt câu, động tác của Mặc Lương Vũ cũng dừng lại.

Cậu ta cúi đầu nhìn Ưng Phi Phi, nới lỏng hai tay, ôm lấy mặt cô, giọng nói hơi khàn đi: "Nhưng anh không muốn làm bạn trai của em..."

Khi nụ cười của Ưng Phi Phi cứng lại, cậu ta khẽ nói: "Chúng ta kết hôn đi!"

Chỉ khi gặp được Ưng Phi Phi, Mặc Lương Vũ mới có suy nghĩ muốn kết hôn.

Ánh mắt của Mặc Lương Vũ rất chăm chú, ngoài vui mừng, đáy mắt còn lộ ra chút căng thẳng.

Cậu ta muốn nhiều hơn nữa, muốn cùng cô chung sống sớm tối, muốn trải nghiệm cảm giác khi có một gia đình thật sự.

Dù cô bình thường đến nhường nào vẫn là người duy nhất trong mắt cậu ta.

Mặc Lương Vũ từng gặp rất nhiều tiểu thư nhà giàu, từng nếm trải mọi hương vị của tình yêu, nhưng chỉ có lúc này mới bằng lòng dừng bước vì Ưng Phi Phi. Cậu ta thích cách thức mà hai người họ g·ầ·𝓃 ⓖ·ũ·𝐢 nhau, đó chính là sự ấm áp đơn sơ mà cậu muốn có.

Ưng Phi Phi không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ đỏ mặt, đan chặt ngón tay cậu ta, chậm rãi bước đi giữa biển người trong hội chùa.

Có lẽ cô vẫn còn điều đắn đo, nhưng bàn tay chủ động nắm tay Mặc Lương Vũ đã đủ chứng minh tình cảm rung động cô dành cho đối phương.

Bốn ngày sau, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi dự định khởi hành về Lệ Thành.

Ông bà Ưng vô cùng bịn rịn, nhưng không thể ngăn cản được bước chân phấn đấu của con trẻ.

Hai người xách theo các món đặc sản và thức ăn được ba mẹ chuẩn bị khởi hành lên đường.

Ngày tiễn họ đi, ông Ưng cũng phát hiện ra chiếc xe sang trọng đỗ dưới chân nhà cũng không thấy đâu nữa!

Đêm đó, sau lộ trình dài bảy tiếng, hai người về đến chung cư của Ưng Phi Phi.

Mặc Lương Vũ tự nhiên xách toàn bộ túi trong xe ra, đóng cửa xe rồi tiện tay kéo Ưng Phi Phi lại gần, "Mệt không?"

"Vẫn ổn, cả chặng đường dài bảy tiếng đồng hồ không chịu để em lái xe, người mệt là anh mới phải."

Ưng Phi Phi trách móc, xót xa nhìn Mặc Lương Vũ.

Nghe vậy, cậu chủ lập tức mím môi gật đầu, "Ừ, mệt lắm, em phải bù đắp cho anh đấy!"

Được lợi rồi còn khoe mẽ!

Ưng Phi Phi mỉm cười đập cậu một cái, hai người nắm tay nhau đi vào chung cư.

Cậu ta không nhắc đến việc về nhà, Ưng Phi Phi cũng không hỏi nhiều.

Đêm đó, tắm rửa xong, Mặc Lương Vũ để trần nửa người trên chạy đến trước cửa phòng ngủ chính, lầm lầm lì lì không chịu đi.

Theo lời cậu ta, ở nhà họ Ưng ngủ sô pha mấy ngày liền, khó khăn lắm mới về nhà, cậu ta phải ngủ phòng ngủ chính để bù đắp tâm hồn bị tổn thương.

Thật ra ý đồ của cậu ta là muốn ăn sạch sẽ người nào đó, nhanh chóng thiết lập q·u·🅰️·𝖓 ♓·ệ!

Chương (1-2252)