Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1925

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1925
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1925: ĐẠI THIẾU GIA NHÀ HỌ MẶC GHEN RỒI, CẦN ĐƯỢC DỖ!

Tề Vệ Trạch biết rõ gia thế của Mặc Lương Vũ, nét mặt có vẻ hơi bất an.

Anh ta cắn răng, tiến lên trước kéo Hồ Bình Lệ lại về bên cạnh mình, quát nhẹ: "Mẹ, mẹ còn muốn ầm ĩ tới khi nào? Phải thấy con bị mọi người xa lánh thì mẹ mới vừa lòng sao?"

Hồ Bình Lệ bị con trai quát đến đơ người: "Con, con quát mẹ làm gì, đều là do nhà họ Ưng bọn họ làm hại con!"

"Mẹ, chưa từng có ai hại con hết, chưa từng! Cho dù lúc trước Phi Phi cầm món tiền kia đi thì đó cũng là tiền do cô ấy tự kiếm được. Công ty phá sản là do con kinh doanh thua lỗ, có liên quan gì đến người ta? Mẹ có thể đừng làm loạn nữa không? Thanh danh của con đã tồi tệ đến như vậy rồi, mẹ còn không rõ nguyên nhân là gì sao?"

Có lẽ Tề Vệ Trạch là người tốt, đáng tiếc cả đời bị Hồ Bình Lệ trấn áp nên thiếu ý thức về trách nhiệm và phản kháng.

Chuyện thành ra như vậy, anh ta hiểu, cả đời này mình nhất định sẽ bị mẹ liên luỵ.

Thế nhưng anh ta chẳng có cách nào khác, lòng hiếu thảo mù quáng khiến anh ta chẳng thể gom góp dũng khí để ↪️𝒽_ố𝐧_𝐠 đ_ố_ℹ️ lại mẹ mình.

Lúc này đây, nếu không phải đã nhận ra dấu hiệu của một cơn thịnh nộ từ Mặc Lương Vũ, có lẽ anh ta cũng không có can đảm để ngăn lại.

Tuy hiện giờ Hồ Bình Lệ đã nhìn ra vẻ mặt thống khổ của Tề Vệ Trạch nhưng bà ta vẫn không định bỏ qua: "Vệ Trạch, con đừng sợ, mẹ sẽ không để cho bọn họ ức h𝖎ế·𝖕 con đâu."

"Mẹ, nếu mẹ thương con thì mau theo con về nhà được không? Con cầu xin mẹ, đừng làm loạn nữa, không có ai ức 𝖍ⓘế●𝐩 con hết, thật đấy."

Tề Vệ Trạch đau đớn cầu xin. Sau trò cười ngày hôm nay, anh ta đã đoán được tương lai mình sẽ bị người ta bàn tán đến mức nào rồi.

Dứt lời, Tề Vệ Trạch cương quyết kéo tay Hồ Bình Lệ đi xuyên qua đám người, rời khỏi nơi đó.

Cuộc đời này, có lẽ sẽ cứ như vậy thôi!

Trước khi đi, anh ta không thèm để tâm đ ến bà mẹ đang giương nanh múa vuốt của mình nữa, mà đứng cách một khoảng nhìn về phía Ưng Phi Phi, cụp mắt tỏ ý xin lỗi: "Phi Phi, xin lỗi em, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu."

Ưng Phi Phi không lên tiếng mà chỉ nhìn mẹ con bọn họ bỏ đi, đôi môi hơi mấp máy.

Cô không biết rằng, dù Tề Vệ Trạch đã qua lại với rất nhiều cô bạn gái, nhưng người có thể khiến tim anh ta xao động chỉ có mình cô.

Vốn dĩ, anh ta đã có thể nắm tay Phi Phi đến cuối con đường.

Thế nhưng lại bị chính người mẹ ruột của mình phá đổ hết.

Một màn hài kịch kết thúc nhanh chóng dưới sự uy ♓ïế_𝖕 ngầm của Mặc Lương Vũ.

Quần chúng xung quanh tốp năm tốp ba tản đi, còn có người quen chạy tới an ủi: "Ông Ưng à, đừng để ý tới người phụ nữ thần kinh kia, Đông Thành chúng ta ai mà chẳng biết vợ ông lão nhà họ Tề chính là một người đàn bà chanh chua!"

Bà con lối xóm chất phác mỗi người một câu chạy lại an ủi, nếu đã là trò cười thì cùng lắm là thêm đề tài nói chuyện cho cuộc sống sau này thôi, trên thực tế cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng theo Mặc Lương Vũ thấy, bài học dành cho Hồ Bình Lệ còn chưa đủ!

Cậu ta đứng tại chỗ suy nghĩ xem, chờ đến khi mình và Phi Phi rời khỏi Đông Thành thì phải xử lí mối phiền toái tiềm ẩn mang tên Hồ Bình Lệ này thế nào.

Chẳng mấy chốc, cả đám người đã rời đi, hội chùa lại khôi phục vẻ náo nhiệt lúc trước.

Mặc Lương Vũ lấy lại vẻ bình tĩnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ưng Phi Phi còn đang nhìn về phía trước.

Cậu ta không vui nhíu mày, kéo tay cô lại véo một phát thật đau. Nghe thấy tiếng kêu của Ưng Phi Phi, Mặc Lương Vũ cười lạnh: "Người ta đã đi mất dạng rồi còn nhìn cái gì?"

Đại thiếu gia nhà họ Mặc ghen rồi, cần phải dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành!

Ưng Phi Phi sực tỉnh, nhìn thấy gương mặt căng cứng của người đối diện, không nhịn được mà nắm lấy ngón tay cậu ta: "Em không nhìn bọn họ, em đang nghĩ xem trưa nay ăn gì!"

"Em nghĩ anh tin à?" Dứt lời, Mặc Lương Vũ hất tay cô ra, sải bước đi về mé bên kia của con đường.

Chương (1-2252)