Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1924

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1924
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1924: BÀ MUỐN LÀM LOẠN, TÔI CÓ THỂ HẦU BÀ

Ông Ưng định thần nhìn lại, nhất thời cũng nghiêm nét mặt.

Tuy rằng điều kiện nhà họ Ưng bình thường, nhưng hai vị phụ huynh cũng được xem là thành phần trí thức, trước mặt loại phụ nữ thích cãi chày cãi cối như Hồ Bình Lệ quả thật là không có cách nào lớn tiếng cãi tay đôi với bà ta.

Lúc này, tiếng gào thét của Hồ Bình Lệ cũng đã thu hút sự chú ý của bảo vệ hội chùa.

Thấy người qua đường tụ lại càng ngày càng đông, bà Ưng bất đắc dĩ bước lên trước giải vây: "Bà chị Hồ, bà lại làm loạn gì vậy?"

"Tôi làm loạn? Bà để mọi người phân xử công bằng đi, là tôi làm loạn sao? Cô con gái ngoan mà bà nuôi lớn đấy, lấy cớ để chia tay với Vệ Trạch nhà chúng tôi, sau đó vừa chớp mắt liền bám lấy người giàu có. Thảo nào khi trước hai người bọn họ câu kết hãm hại tôi, con gái bà chính là cái thứ hàng lỗ vốn sính ngoại, vừa thấy tiền là sáng mắt!"

Mọi người: "?"

Cách dùng của từ "sính ngoại" là như vậy sao?

Tuy Ưng Phi Phi có hơi khó xử mất mặt vì bị mắng, nhưng rõ ràng là đối phương cố tình gây sự, nên có muốn nói lí lẽ cũng chẳng lại.

Ưng Phi Phi kéo khuỷu tay Mặc Lương Vũ, nhìn Hồ Bình Lệ đang trong cơn thịnh nộ ngút trời, giọng nói bình thản: "Dì Hồ, phỉ báng cũng là phạm pháp đấy, dì có biết không? Trước mặt nhiều hàng xóm láng giềng như vậy, dì chỉ tay vào mặt tôi chửi ầm ĩ như vậy nhưng lại chẳng có câu nào là đúng sự thật cả, hay là chúng ta tới đồn cảnh sát giải quyết đi."

Đám đông hóng chuyện lập tức lên tiếng phụ họa tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, đến đồn cảnh sát, ai đúng ai sai cứ để cảnh sát phân xử!"

"Đúng vậy, Hồ Bình Lệ, bà bao nhiêu tuổi rồi còn đứng bên đường mắng chửi người ta. Đúng là bà chẳng để tâm gì đến thể diện của con trai gì cả!"

"Cũng chả sai đâu, thảo nào con bà ta đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có ai. Nếu con gái tôi gặp phải bà mẹ chồng như vậy, tôi thà để con bé mốc meo ở nhà chứ cũng không thèm gả nó đi!"

Lúc này, Hồ Bình Lệ nhìn quanh bốn phía, nước miếng văng tứ tung: "Liên quan gì đến mấy người, mấy thứ hàng lỗ vốn nhà mấy người, con tôi còn chẳng thèm liếc mắt ấy chứ!"

"Mẹ đừng làm loạn nữa có được không?"

Tề Vệ Trạch kéo lấy khuỷu tay Hồ Bình Lệ với vẻ mặt khó coi, gần như chỉ trong giây lát, hai mẹ con bọn họ đã trở thành tâm điểm bị mọi người chỉ trích.

Có nằm mơ anh ta cũng chẳng ngờ, bản thân đến đây chẳng qua chỉ mong được gặp Ưng Phi Phi chào hỏi mấy câu, vậy mà lại rước phải một trận ầm ĩ thế này.

Hồ Bình Lệ bị Tề Vệ Trạch kéo tay lảo đảo một lúc, bèn đánh vào 𝖓*ⓖự*ⓒ anh ta để đáp trả: "Cái đứa không biết tranh giành như con còn trách mẹ làm loạn sao! Nếu không phải nhà họ Ưng bọn họ cuỗm tiền của con đi mất thì công ty của con có bị phá sản không? Mẹ mặc kệ, hôm nay dù gì cũng phải bắt bọn họ bồi thường, không bồi thường thì đừng hòng đi được!"

Nói xong, bà ta định bước lên lôi kéo bà Ưng, dáng vẻ bất chấp.

Ngay lúc bà ta sắp chạm được vào ống tay áo bà Ưng, Mặc Lương Vũ lại ra tay.

Cậu ta tiến lên chặn Hồ Bình Lệ lại, sau đó nhìn thẳng vào Tề Vệ Trạch, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: "Anh định để bà ta tiếp tục làm loạn như vậy à?"

Tề Vệ Trạch nhận ra được sự uy ♓ï_ế_🅿️ ngấm ngầm của Mặc Lương Vũ, thở dài lắc đầu định tiến lên kéo Hồ Bình Lệ về.

Anh ta không đấu nổi với thiếu gia nhà họ Mặc.

Lúc này, Hồ Bình Lệ sớm đã không còn bận tâm đ ến thể diện của Tề Vệ Trạch nữa, bị Mặc Lương Vũ ngăn lại mà vẫn không ngừng kêu gào trước mặt cậu ta: "Cậu đừng tưởng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn thì có tư cách đứng đây giương oai, đây cũng không phải là Lệ Thành, cậu cút ngay cho tôi!"

Hồ Bình Lệ dùng sức đẩy, khiến Mặc Lương Vũ suýt ngã nhào.

Cậu ta lấy lại thăng bằng, vẫn đứng che chắn cho người nhà họ Ưng, đầu lưỡi khẽ đá quai hàm, trầm giọng cười lạnh: "Bà muốn làm loạn, tôi có thể hầu bà. Tề Vệ Trạch, anh thì sao, nghĩ kĩ rồi chứ?"

Mặc Lương Vũ vốn chẳng muốn làm lớn chuyện, vì nếu phải vận dụng զ.𝐮.𝒶.ռ ♓.ệ thì chắc chắn thân phận của cậu ta sẽ bị lộ!

Cậu ta còn muốn sắm vai chàng rể đáng thương trước mặt ba vợ nữa kìa!

Chương (1-2252)