Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1870

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1870
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1870: KẾT HÔN ĐÂU CÓ DỄ NHƯ VÂY!

Dưới bầu trời đêm, suối nước nóng tư nhân, hai người ngồi đối diện nhau, tận hưởng sự an tĩnh khó có được.

Lúc này, những hạt tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống.

Rải rác rơi xuống đỉnh đầu và suối nước nóng.

Ưng Phi Phi cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh bèn mở mắt ra, vui mừng khẽ hô lên, "Tuyết rơi rồi!"

Mặc Lương Vũ nhìn cô không chớp mắt, mắt thấp thoáng nét cười, "Ừ, thích chứ?"

Ưng Phi Phi không trả lời, đưa tay ra đón lấy bông tuyết.

Động tác của cô trông khá ngây thơ và trẻ con, đôi mắt lấp lánh cũng ánh lên sắc đèn ấm áp.

Không lâu sau, người giúp việc đưa hai chiếc khay từ trong nhà ra, bên trên có rượu Sake đã được hâm nóng.

Mặc Lương Vũ xua tay ra hiệu cho người giúp việc lui xuống, cầm cốc rượu bên trên lên đưa cho Ưng Phi Phi, "Rượu ngọt của Nhật, cô nếm thử đi."

Nghe vậy, Ưng Phi Phi liếc sang, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai đầy thích thú của Mặc Lương Vũ.

Có lẽ do khung cảnh quá đẹp, chịu tác động từ môi trường xung quanh nên cô mới thấy thì ra Mặc Lương Vũ lại đẹp trai đến thế.

Ưng Phi Phi mím môi, nhận lấy cốc rượu từ tay cậu ta, nhấp một ngụm rồi gật gù, "Ngon, mùi rượu rất nhạt, ngòn ngọt!"

Vừa nói xong, Mặc Lương Vũ đã đưa cả khay đến trước mặt cô, "Cho cô hết!"

Hành động này hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Theo cậu ta thấy, chỉ cần Ưng Phi Phi thích thì có thể nhường hết cho cô.

Ưng Phi Phi nói cảm ơn, không từ chối ý tốt của cậu ta.

Hiếm khi được thảnh thơi ngâm suối nước nóng, cô cũng không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp.

Thế là cô uống từ cốc rượu này đến cốc rượu khác, Mặc Lương Vũ tựa bên bờ ngắm nhìn cô.

Rượu ngọt có nồng độ cồn thấp, không khác gì nước ngọt, uống nhiều cũng không say.

Ưng Phi Phi uống hết nửa hũ mới chậm chạp nhìn Mặc Lương Vũ, "Anh không uống à?"

Mặc Lương Vũ lắc đầu, đập tay lên mặt nước, "Tôi thích rượu mạnh, rượu ngọt không hợp với tôi!"

Ưng Phi Phi gật đầu tỏ ý đã hiểu, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Mặc Lương Vũ lại không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.

Cậu chủ của các gia tộc lớn ở Lệ Thành đều có ngoại hình xuất chúng.

Mặc Lương Vũ bình thường ăn chơi càn quấy, hành vi cử chỉ dễ làm người khác xem nhẹ nhan sắc của cậu ta.

Bầu không khí yên tĩnh tiếp tục kéo dài, Ưng Phi Phi có chút bối rối.

Cô đặt cốc rượu trở lại khay, chạm phải ánh mắt của Mặc Lương Vũ, hai người đồng thanh nói:

"Anh..."

"Cô..."

Ưng Phi Phi cười gượng, "Anh muốn nói gì?"

Mặc Lương Vũ đổi tư thế, nằm ngửa bên bờ ao, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ cô thường giục cô kết hôn à?"

"Cũng không hẳn là thường xuyên!" Ưng Phi Phi bất ngờ trước câu hỏi của cậu ta, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Dù sao tôi cũng không còn nhỏ nữa, người làm cha mẹ cũng chỉ hi vọng tôi có thể sớm ngày ổn định."

"Chưa từng nghĩ đến việc tìm bạn trai ư?" Mặc Lương Vũ ngẩng đầu, nhìn Ưng Phi Phi với vẻ biếng nhác, hỏi.

Cô cười buồn, lơ đễnh buông tiếng thở dài, "Đâu có dễ dàng thế! Bạn bè xung quanh tôi không nhiều, ngoài Thập Thất ra còn có vài đồng nghiệp cũ khá thân thiết cũng chưa ai kết hôn."

"Thật ra không phải tôi không muốn kết hôn, mà xã hội ngày nay khiến chúng tôi không thể gặp được người thích hợp."

"Bây giờ công việc bận rộn, mỗi ngày gần như chỉ có đi làm và về nhà. Người khác giới tôi tiếp xúc hầu hết đều là đồng nghiệp trong công ty. Kết hôn nói thì đơn giản, nhưng nếu không có cơ sở tình cảm, đến cuối cùng chắc chắn sẽ là một tấn bi kịch, nên không thể gấp được!"

Ưng Phi Phi có cái nhìn rất thấu đáo về hôn nhân.

Cô cũng từng có giấc mơ thiếu nữ, nhưng trải qua sự mài giũa của thời gian, cô ngày càng hiểu rõ bản chất của hôn nhân.

Chương (1-1890 )