← Ch.1852 | Ch.1854 → |
CHƯƠNG 1853: LÒNG NGƯỜI KHÓ LƯỜNG, THẬT KHÓ MÀ ĐỀ PHÒNG
Mặc Lương Vũ cười gượng, "Đương nhiên là không phải rồi! Hoan Hoan, em nói anh nghe, tại sao cô ấy lại bị mắng?"
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan liếc Kiều Mục, thấy anh gật đầu thì thành thật kể lại những gì mình đã nghe được.
Sau khi nghe cô nhóc kể xong, Kiều Mục nhướng mày, "Nghe rõ chưa?! Số liệu của chính mình bị lỗi là sai sót nghiêm trọng bị Trưởng phòng mắng vài câu cũng không phải là chuyện gì quá khó chấp nhận."
Mặc Lương Vũ vùi người vào ghế sô pha, một tay đỡ trán, không nói không rằng.
Nếu như chỉ vì sai sót trong công việc thì không có lí do gì để cô ấy giữ khoảng cách với mình cả?!
Cuối cùng thì bộ não cằn cỗi của Mặc Lương Vũ cũng bắt đầu hoạt động.
Cậu ta cảm thấy, nhất định trong chuyện này phải có uẩn khúc gì chưa ai biết!
Kiều Mục nhìn chằm chằm Mặc Lương Vũ.
Có lẽ thằng nhóc này vẫn chưa phát hiện ra mình đang quan tâm thái quá đến chuyện của Ưng Phi Phi!
Vài phút sau, Mặc Lương Vũ vẫn không thể nào nghĩ ra lí do thích hợp để giải thích mọi chuyện.
Cậu ta thở dài, rầu rĩ xoay người đi ra cửa.
Kiều Mục: "..."
"Chú Hai, có phải anh Tiểu Ngũ đã làm gì có lỗi với chị Phi Phi không?" Nhìn cánh cửa đóng lại, Lăng Tử Hoan nghi hoặc nghiêng đầu.
Kiều Mục cười lạnh, "Không hẳn, anh thấy cậu ta bị ma che mờ mắt rồi!"
Lăng Tử Hoan không đoán ra được mấy loại chuyện lòng vòng này, cũng lười không buồn nghĩ nên dứt khoát bưng bát cơm lên ăn ngấu nghiến.
***
Bên kia, đúng như Ưng Phi Phi đã dự đoán, đêm nay cô không thể rời công ty được.
Sau khi xem lại tất cả số liệu, cô mới phát hiện ra, bảy trong số mười ba bản báo cáo đã bị người ta động tay vào, ngay cả công thức trong bảng kê số liệu cũng bị sửa đổi một cách có chủ ý, điều này không phải là ngẫu nhiên.
Có người đang âm thầm chơi xấu, mưu đồ hiểm ác.
Một giờ sáng, cả tầng khu làm việc chỉ còn lại một mình Ưng Phi Phi.
Đèn trong khu vực văn phòng đã tắt gần hết, ngoại trừ một ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu cô.
Ưng Phi Phi đấm bả vai đau nhức, nhìn toàn bộ bảng số liệu, cuối cùng bật cười tự giễu.
Lòng người khó lường, thật khó mà đề phòng.
Một nhân viên quèn như cô cũng khiến đối phương mất công hãm hại, sao phải thế chứ!
Đột nhiên có một ly cà phê được đặt bên tay trái cô.
Ưng Phi Phi sợ hết hồn, kinh ngạc quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó tả của người kia thì nhịp tim đập hẫng mất hai nhịp, "Sao anh lại tới đây?"
Nói xong, cô còn cẩn thận liếc nhìn màn hình máy tính, đã hơn một giờ sáng rồi.
Mặc Lương Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi đôi chân dài bắt tréo lên nhau, "Vừa rồi cô cười cái gì thế? Tăng ca đến tận bây giờ mà xem ra khá vui vẻ nhỉ?"
Thật ra buổi tối sau khi về nhà, cậu ta vẫn luôn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Vừa nghĩ đến sự kháng cự của Ưng Phi Phi, cậu ta liền không cách nào quên được.
Rõ ràng thời gian vừa qua mối ⓠ⛎-🔼-п ⓗ-ệ của hai người rất vui vẻ, thường xuyên nói chuyện cười đùa, tại sao lại đột nhiên thành thế này?!
Mặc Lương Vũ này khiến người khác chán ghét vậy sao?!
Ưng Phi Phi liếc nhìn cậu ta, đưa tay sờ vào cốc cà phê, phát hiện vẫn còn nóng.
Cô không trả lời câu hỏi của cậu ta mà tò mò hỏi ngược lại: "Đã nửa đêm rồi, anh mua cà phê ở đâu thế?"
"Mang từ nhà tới, nhân lúc còn nóng mau uống đi!"
Giọng điệu thẳng thắn của Mặc Lương Vũ khiến Ưng Phi Phi bỗng cảm thấy cà phê càng nóng hơn.
Cô nói lời cảm ơn, quay đầu nhìn lướt qua bảng báo cáo trên màn hình, "Tôi vẫn chưa làm xong việc, nếu không có việc gì thì anh về nghỉ sớm đi!"
Sau đó, cô nghe thấy Mặc Lương Vũ nói hai chữ, "Không đi!"
← Ch. 1852 | Ch. 1854 → |