← Ch.1851 | Ch.1853 → |
CHƯƠNG 1852: CẬU ĐÂY LÀ ĐẾN TÌM TÔI HỎI TỘI À?
Cậu ấm cô chiêu con nhà giàu rốt cuộc cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong xã hội mà thôi.
Có quá nhiều người giống cô, phải vật lộn trong cuộc sống bận rộn và tầm thường.
Ưng Phi Phi thở dài thườn thượt, lúc định rút thêm một điếu thuốc nữa đưa lên môi thì bả vai bỗng bị vỗ mạnh từ phía sau, điếu thuốc kẹp trên ngón tay liền rơi xuống đất.
Cô quay đầu lại, trong gió rét lạnh lẽo, đột nhiên đối diện với đôi mắt u ám của Mặc Lương Vũ, cô không khỏi ngẩn ra.
Tại sao anh ta lại tới đây?!
Ưng Phi Phi bắt đầu 𝖈𝖍ố●𝓃●𝖌 đ●ố●i Mặc Lương Vũ theo bản năng.
Cô nhíu mày lùi ra phía sau, không lên tiếng, ánh mắt cảnh giác đánh giá xung quanh.
"Cô lại hút thuốc?" Tầm mắt Mặc Lương Vũ rơi vào nửa điếu thuốc dưới đất, giọng điệu buồn bực, nét mặt cau có.
Ưng Phi Phi kéo giãn khoảng cách vừa phải, bình tĩnh nhìn cậu ta, "Anh đến tìm tôi à?"
Mặc Lương Vũ quan sát cô, nghĩ một đằng nói một nẻo cười nhạt, "Tôi tìm cô làm gì, tôi đến tìm anh Hai!"
Nghe vậy, Ưng Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh làm việc của anh đi, tôi lên trước!"
Mặc Lương Vũ: "??"
Sao cứ như cậu ta bị người ta ghét bỏ vậy!
Mặc Lương Vũ vô thức muốn cản cô lại, nhưng chỉ trong nháy mắt Ưng Phi Phi đã chạy về đại sảnh.
Mới hai ngày không gặp, sao cô ấy tránh mình như tránh tà thế?!
Mẹ nó chứ!
Mặc Lương Vũ không hiểu ra sao, mãi đến khi vào văn phòng của Kiều Mục, cậu ta vẫn không nghĩ được lí do là gì.
Trong văn phòng, Kiều Mục đang ăn trưa cùng với Lăng Tử Hoan.
Mặc Lương Vũ không mời mà tới, đường hoàng ngồi xuống ghế sô pha, gác hai chân lên rồi bắt đầu ngẩn người.
Kiều Mục và Lăng Tử Hoan bốn mắt nhìn nhau, đồ ăn trên bàn không còn ngon nữa rồi!
Kiều Mục đặt hộp cơm trong tay xuống, nhấc chân lên đá cậu ta, "Cậu đi nhầm cửa à?"
Mặc Lương Vũ cong chân, ngơ ngác hoàn hồn, "Anh Hai, anh nói gì cơ?"
Kiều Mục vô cảm nhìn cậu ta, rất muốn úp hộp cơm vào cái mặt kia.
Ban ngày ban mặt không đến Mặc thị đi làm mà mò đến Kiều thị làm gì?!
Coi chỗ này của anh là công viên trò chơi chắc?!
Bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Kiều Mục, Mặc Lương Vũ lúng túng ho khan, "Em đến không đúng lúc à?"
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan dùng khăn giấy lau miệng, tinh ý hỏi: "Anh Năm, anh đến làm gì thế? Tìm chú Hai có việc à, có cần em tránh đi không?"
"Không cần phải tránh đâu!" Nói xong, Mặc Lương Vũ nhìn Kiều Mục, khó hiểu hỏi: "Anh Hai, bộ phận số liệu của công ty anh thường xuyên bận rộn như vậy à?"
Vừa nghe cậu ta nhắc đến bộ phận số liệu, Kiều Mục liền hiểu ra.
Anh gắp cho Lăng Tử Hoan một miếng thịt, sau đó nhìn Mặc Lương Vũ trêu chọc: "Thế nào? Người ta bận làm việc, không thèm quan tâm đ ến cậu chứ gì?"
Mặc Lương Vũ không nói gì, nhưng liếc Kiều Mục bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhìn thấy phản ứng này của cậu ta, Kiều Mục liền biết ngay mình đã đoán đúng.
Anh bưng hộp cơm lên, ăn hai miếng rồi nói: "Cuối năm các phòng ban đều rất bận rộn. Nếu cậu thật sự không nhìn nổi, chi bằng về hỏi chú Mặc xem Mặc thị nhà các cậu có thiếu vị trí nào không!"
Còn chưa đợi Mặc Lương Vũ đáp lời, Lăng Tử Hoan đã cắn đũa, rối rắm nhìn bọn họ, bộ phận số liệu không phải là phòng của chị Phi Phi à?
Cô nhóc ngẫm nghĩ, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hôm nay... Hình như chị Phi Phi bị mắng!"
Vừa dứt lời, Mặc Lương Vũ lập tức dựng thẳng lưng, "Ai mắng cô ấy?"
Chẳng lẽ vì lí do này nên cô ấy mới hờ hững với cậu ta?!
Nghĩ đến đây, Mặc Lương Vũ không khỏi nhìn Kiều Mục, ánh mắt đầy vẻ lên án.
Kiều Mục khó hiểu nhìn cậu ta, híp mắt cười ẩn ý, "Ánh mắt này của cậu là gì? Đến tìm tôi hỏi tội à?"
← Ch. 1851 | Ch. 1853 → |