Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1750

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1750
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1750: HOẮC TRÚC NHẠN KHỞI HÀNH VỀ NHÀ HỌ HOẮC

Lăng Vạn Hình trầm ngâm chốc lát, hỏi lại: "Chuyện để Hoan Hoan về nhà họ Hoắc à?"

"Đúng vậy, em đã ở Lệ Thành hơn một tuần rồi, nhà họ Hoắc dồn lại không ít chuyện cần em về xử lí."

"Thật ra... em biết anh không nỡ xa Hoan Hoan. Nhưng để con bé theo em về một chuyến, cũng không quá lâu đâu."

"Huống hồ, để bọn em ở riêng với nhau một thời gian, nói không chừng con bé sẽ có cái nhìn khác về em!"

Lăng Vạn Hình nhíu chặt chân mày, nhìn Hoắc Trúc Nhạn đăm đăm, cuối cùng lắc đầu, "Em suy nghĩ đơn giản quá. Anh hiểu Hoan Hoan hơn em. Với thái độ bây giờ của con bé dành cho em, nó không thể nào đi theo em đâu."

"Tiểu Trúc, nếu em thật sự muốn nhận lại Hoan Hoan thì đừng ép con bé làm chuyện mình không thích. Em muốn làm dịu ⓠ𝐮a.ռ ♓.ệ với con bé, ở Lệ Thành cũng có thể làm được. Cho nên... tạm thời anh không thể đồng ý để con bé theo em về nhà họ Hoắc."

Hoắc Trúc Nhạn nghe vậy khẽ thở dài, sắc mặt không có gì khác thường mỉm cười nói, "Đúng như em đoán, anh vẫn không tin tưởng em."

"Không liên quan đến lòng tin, em muốn dẫn con bé đi thì phải để con bé cam tâm tình nguyện mới được."

Hoắc Trúc Nhạn mím môi, ngoảnh mặt đi, cười chua xót: "Bỏ đi, nếu anh đã nói như vậy, em cũng không miễn cưỡng con bé. Tốt xấu gì... con bé cũng là con gái của chúng ta. Thế này đi, nếu con bé không muốn, em cũng không miễn cưỡng nữa."

"Ngày mai em về nhà họ Hoắc trước. Xử lí xong chuyện trong nhà, em sẽ quay về sớm. Anh cũng biết, bệnh tình của Tiểu Quỳ ngày càng nghiêm trọng, em vốn định trước khi thằng bé lìa đời, có thể gặp mặt chị ruột của mình một lần. Nhưng bây giờ xem ra Tiểu Quỳ không có phúc phần này!"

Những lời này của Hoắc Trúc Nhạn là đang lấy lui làm tiến, hiển nhiên đã làm dấy lên cảm xúc phức tạp trong lòng Lăng Vạn Hình.

Bàn tay đang chắp sau lưng của Lăng Vạn Hình siết lại thật chặt, những lời không nên nói cuối cũng vẫn thốt ra, "Sớm biết có hôm nay, ngày xưa sao em lại bỏ đi?"

Dứt lời, Lăng Vạn Hình thảng thốt dời mắt đi, ánh mắt buồn bã.

Chung quy vẫn không buông bỏ được chấp niệm của hai mươi mấy năm qua, nên trong lúc này vẫn khờ khạo trăn trở vì quá khứ.

Lăng Vạn Hình có chút chán ghét cảm xúc do dự không dứt khoát của mình lúc này, trong lòng bức bối, nhưng lại không có chỗ trút ra.

Nếu Uyển Đông vẫn còn ở đây, chắc cô ấy sẽ khuyên giải anh, khích lệ anh như mọi khi.

Nghĩ đến Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình bỗng nhiên không muốn nhìn Hoắc Trúc Nhạn nữa.

Không hiểu sao Lăng Vạn Hình lại thấy áy náy.

Một cơn gió lạnh thoáng qua, Hoắc Trúc Nhạn nhếch môi bật cười, "A Hình, em đã từng nói, nếu có thể làm lại, em chắc chắn sẽ không bỏ đi đâu."

"Thôi, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa. Chi bằng đợi em từ nhà họ Hoắc quay về hẵng tiếp tục bàn bạc chuyện của Hoan Hoan. Không lâu lắm đâu, nhiều nhất là một tuần em sẽ về."

Lăng Vạn Hình nhìn Hoắc Trúc Nhạn với vẻ mặt nặng nề, chậm rãi gật đầu, "Ừm, về đi."

Hoắc Trúc Nhạn nhìn chằm chằm Lăng Vạn Hình một lúc rồi mới quay người ngồi lên xe.

Kính chắn gió phía trước tuy đã bị đập hỏng, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của người lái.

Hoắc Trúc Nhạn hạ kính xe xuống chào tạm biệt Lăng Vạn Hình. Chiếc xe vừa quay đầu rời khỏi trang viên, nét cười trên mặt bà ta cũng từ từ biến mất.

Tài xế nhìn bà ta qua gương chiếu hậu, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: "Bà chủ, có cần đổi một chiếc xe thương vụ chống đạn không?"

"Không cần!" Hoắc Trúc Nhạn chỉnh gấu váy, bắt tréo chân, ngoảnh đầu nhìn cổng trang viên nhà họ Lăng, thấp giọng hỏi: "Bên Tiểu Quỳ đã chuẩn bị xong chưa?"

Tài xế gật đầu, "Đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào."

Chương (1-2252)