Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1749

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1749
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1749: EM BẰNG LÒNG CÙNG ANH GÁNH VÁC!

Lăng Vạn Hình nghe người giúp việc báo cáo xong thì vội sải bước đi về phía cổng trang viên.

Lúc này, cổng chính nhà họ Lăng đã rất hỗn loạn.

Khi Lăng Vạn Hình đến nơi thì nhìn thấy dù Lăng Tử Hoan đang được Kiều Mục che chắn bên cạnh, nhưng vẫn đang giậm chân tranh chấp với Hoắc Trúc Nhạn, đuôi tóc cũng bị lệch, rối bù.

Nếu không có Kiều Mục kéo lại, chắc cô nhóc đã xông lên bất cứ lúc nào.

Hai bảo vệ gác cổng đứng bên cạnh cũng không biết làm sao, muốn lên khuyên ngăn, lại sợ thành con tốt thí mạng.

Lăng Vạn Hình tiến đến, xua tay với bảo vệ gác cổng, liếc nhìn Kiều Mục vẫn có vẻ bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì vậy? Sao hai người họ lại cãi nhau?"

"A Hình, anh... đến rồi!"

Hoắc Trúc Nhạn vừa nhìn thấy Lăng Vạn Hình thì lập tức thu hồi vẻ tức giận, liếc nhìn xe hơi của mình, buồn bã lắc đầu, "Em vốn định đến tìm anh bàn bạc chút chuyện, nhưng... chắc em đến không đúng lúc!"

Lăng Tử Hoan lại giậm chân, tức anh ách chế giễu, "Cái gì gọi là đến không đúng lúc? Đây là nhà của tôi, bà vốn không nên đến!"

"Hoan Hoan!" Lăng Vạn Hình quát lên một tiếng nhắc nhở, đến trước mặt Hoắc Trúc Nhạn, thuận theo tầm mắt bà ta nhìn tấm kính chắn gió bị nứt ra, "Do Hoan Hoan đập à?"

Hoắc Trúc Nhạn mím môi gật đầu, mặt vẫn đầy vẻ sợ hãi nói: "Mới mấy ngày không gặp, sao con bé lại nổi giận với em như thế? A Hình, con bé còn nhỏ như vậy, nhưng bốc đồng quá, nếu không phải tài xế của em phản ứng kịp thời, e là..."

Nghe xong, Lăng Vạn Hình chắp tay sau lưng và quay lại, đang định hỏi vài câu thì thấy Kiều Mục đã đưa Lăng Tử Hoan ngồi vào xe của mình, không nói tiếng nào liền chạy thẳng vào cổng trang viên. Thế nên, lời chưa kịp nói cứ thế nghẹn lại.

Anh liếc mắt nhìn, thầm thở dài rồi quay lại hỏi Hoắc Trúc Nhạn, "Em đến tìm anh có việc à?"

Hoắc Trúc Nhạn thoáng nheo mắt lại. Do hiểu rõ, nên bà ta có thể cảm nhận được Lăng Vạn Hình dường như không định mời mình vào trong.

Nhận ra chuyện này, Hoắc Trúc Nhạn cũng không bận tâm, chỉnh lại mái tóc hơi rối bên tai rồi mới cất giọng có phần oán trách: "Mấy hôm nay anh bận chuyện gì vậy? Em có ghé công ty anh, nhưng nhân viên của anh nói anh không đi làm."

"Em thấy hơi lo cho anh, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? A Hình, nếu có khó khăn gì anh có thể nói với em, em bằng lòng cùng anh gánh vác!"

Lời bày tỏ đầy tình ý như vậy khiến mắt Lăng Vạn Hình lóe lên.

Lăng Vạn Hình nén toàn bộ cảm xúc lại, nhìn người phụ nữ trước mặt không chớp mắt.

Lời nhắc nhở và cảnh báo của chú Hai mấy hôm trước vẫn còn văng vẳng bên tai.

Người phụ nữa được mình chôn sâu trong đáy lòng bao năm qua, lẽ nào muốn lấy thận của Hoan Hoan thật?

Không phải Lăng Vạn Hình không tin tưởng chú Hai, mà là không muốn chấp nhận sự thật này.

Trong lòng Lăng Vạn Hình vẫn còn sót lại một chút niềm tin với Hoắc Trúc Nhạn, như đang lừa mình dối người, muốn duy trì tình trạng hiện tại.

Chắc do Lăng Vạn Hình im lặng hơi lâu, lại còn bị ánh mắt như tìm tòi nhìn chằm chăm như vậy, Hoắc Trúc Nhạn không khỏi hoảng hốt.

Bà ta đưa tai chỉnh lại tóc lần nữa, ánh mắt tránh né: "A Hình, sao anh không nói gì?"

Lăng Vạn Hình sực tỉnh, nhận ra mình vừa thất thần, bèn hắng giọng, "Trong nhà không có gì, em không cần lo lắng. Ngoài chuyện này ra, em tìm anh còn việc gì khác không?"

Ánh mắt Hoắc Trúc Nhạn tối lại, thấy Lăng Vạn Hình không chịu nói ra sự thật, cũng thức thời lảng sang chuyện khác, "Hôm nay em đến là muốn hỏi, chuyện lúc trước em nói với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?"

Chương (1-1890 )