Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1732

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1732
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1732: LĂNG TỬ HOAN CÓ Ở CHỖ CON KHÔNG?

"Nói vậy người đầu tiên hiến thận cho Hoắc Quỳ là bản thân Hoắc Trúc Nhạn à?" Lăng Tử Hoan vừa xem vừa hỏi.

"Chắc là vậy đi!"

Tin này cũng khiến Kiều Mục rất khiếp sợ.

Vốn tưởng người phụ nữ này quá thủ đoạn, nhưng có thể làm đến mức này vì Hoắc Quỳ cũng khiến người ta rất bất ngờ.

Lăng Tử Hoan không còn tâm tình xem tiếp nội dung bên dưới nữa, cô nhóc trả lại di động vào tay Kiều Mục, ánh mắt mong ngóng nhìn anh, "Cho nên giờ bà ta muốn một quả thận của cháu, hi vọng cứu Hoắc Quỳ một lần nữa..."

Kiều Mục liếc vẻ ngỡ ngàng của cô nhóc, ôm cô nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Sau khi Hoắc Quỳ ghép thận đã xuất hiện phản ứng đào thải rất nghiêm trọng. Cho dù bây giờ Hoắc Trúc Nhạn lại tìm được thận thích hợp cũng không dám làm liều đâu. Ba tháng trước bà ta đã bắt đâu điều tra em, còn vận dụng զ*⛎*ⓐ*n 𝖍*ệ riêng tư lấy được một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của em từ bệnh viện bên Mỹ. Có vẻ như em và Hoắc Quỳ có cùng nhóm máu, khả năng tương thích rất cao."

Lăng Tử Hoan yên lặng vươn tay che lại thắt lưng mình.

Kiều Mục thấy động tác nhỏ của cô nhóc thì nhẹ nhàng trượt tay phủ lên tay cô, "Yên tâm đi, chú Hai sẽ không cho bà ta có cơ hội nhắm vào em đâu!"

Muốn hiến hay không là do bọn họ quyết định!

Cho dù Hoắc Trúc Nhạn có thể làm như vậy cho Hoắc Quỳ cũng không có nghĩa là Hoan Hoan cũng phải hy sinh như bà ta.

Bà ta chưa từng hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ, lấy tư cách gì bảo cô gái của anh hi sinh sức khỏe đi cứu con trai của bà ta?!

Lăng Tử Hoan yên lặng rất lâu, lại bỗng run lên kích động nhìn Kiều Mục, "Chú Hai, chú nói... liệu ông Lăng có đưa cháu cho Hoắc Trúc Nhạn để cứu con trai bà ta không?"

Bây giờ cô hoàn toàn mất lòng tin vào ông ba ruột ngu ngốc nhà mình rồi!

Kiều Mục nhìn ra cô nhóc sợ hãi, bản năng muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng lại chợt do dự.

Anh cũng không dám nói chắc chắn chuyện này.

Dựa theo thái độ thiên vị của anh Cả với Hoắc Trúc Nhạn bây giờ thì có lẽ tình huống này cũng rất có khả năng xảy ra.

Nghĩ tới đây, Kiều Mục lạnh mặt nắm chặt tay, nhét cô nhóc vào trong 𝓃_𝖌ự_𝖈 mình, "Tôi nghĩ anh ấy sẽ không làm vậy đâu. Nhưng nếu... tôi nói là nếu, nếu anh ấy thật không phân biệt thân sơ như vậy thì chú Hai cũng sẽ không để chuyện này xảy ra."

Cho dù buộc phải trở mặt với Lăng Vạn Hình anh cũng không hối hận.

Kiều Mục không phải người từ bi lương thiện gì cho cam, Hoắc Quỳ sống hay 𝖈_♓ế_🌴 thì có liên quan gì đến anh đâu.

Cô nhóc này chính là bảo bối trong tim anh, ai cũng không được phép động tới!

***

Bữa trưa, cảm xúc Lăng Tử Hoan không tốt, có vẻ tâm sự nặng nề, ăn không được mấy miếng đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Kiều Mục cầm áo khoác của mình khoác lên người cô, đang định ra ngoài hút thuốc thì di động vang lên.

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, Kiều Mục cảm thấy khá bất ngờ.

Theo anh nhớ, ông già nhà mình đã rất lâu chưa chủ động liên lạc với anh rồi.

Kiều Mục ngập ngừng một lát, sau khi bấm nhận thì nhỏ giọng hỏi: "Có việc gì ạ?"

Kiều Viễn Hiền nghe rõ thái độ lạnh nhạt trong giọng thằng con nhà mình liền muốn quăng điện thoại.

Ông tự mình kìm nén bực tức, dùng giọng lạnh nhạt tương tự hỏi: "Lăng Tử Hoan có đang ở chỗ con không?"

Kiều Mục quay đầu nhìn gương mặt cả khi ngủ cũng không an bình của cô nhóc, bước ra khỏi văn phòng, giọng càng lạnh hơn, "Ba, ba còn định làm gì nữa?"

"Ba hỏi con cô bé có đang ở cùng con không, con trả lời đúng câu hỏi là được!"

Kiều Viễn Hiền lớn tiếng lặp lại.

Kiều Mục nhíu chặt mày, đẩy cửa văn phòng bên cạnh lạnh nhạt đáp, "Cô ấy ở văn phòng của con, có việc gì vậy?"

"Bảo con bé nghe điện thoại!"

"Cô ấy không rảnh!"

Chương (1-2252)