Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1730

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1730
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1730: RA NGOÀI SAO KHÔNG NÓI VỚI ANH?

"Một đứa trẻ như con bé, không cần xin lỗi gì đâu." Lăng Vạn Hình nheo mắt quan sát bà ta, lại hỏi: "Anh cho em thời gian một đêm, em đã nghĩ xong phải nói cho anh biết nỗi khổ tâm của em như thế nào rồi chứ?"

Hoắc Trúc Nhạn cúi đầu cười khổ: "A Hình, anh cần gì phải trăn trở mãi chuyện năm xưa chứ. Nếu không có nỗi khổ tâm, sao em lại bỏ mặc hai cha con anh một mình ra đi? Bỏ Hoan Hoan lại trước cổng cô nhi viện cũng vì em không còn cách nào khác. Nếu anh vẫn tin tưởng em, cho em thêm chút thời gian được không? Không phải em không muốn nói cho anh biết, chỉ là không muốn để anh cũng phải nếm trải nỗi đau đầy bất lực đó lần nữa!"

Tối qua, bà ta vốn không nói rõ sự thật năm xưa, chỉ không ngừng nhấn mạnh rằng mình có nỗi khổ khó nói.

Chính vì vậy, sáng nay Lăng Vạn Hình mới bỏ mặc công việc, chạy đến khách sạn Hoàng Gia đợi bà ta suốt hai tiếng đồng hồ.

Tuy tất cả đã là mây gió thoáng qua, nhưng với Lăng Vạn Hình mà nói, đây là một chấp niệm.

Có lẽ không liên quan gì đến tình cảm, chỉ muốn có một câu trả lời.

Lúc này, Lăng Vạn Hình nhìn vẻ mặt đầy đau thương khổ sở của Hoắc Trúc Nhạn, chung quy vẫn không nhẫn tâm ép buộc bà ta, mọi chấp niệm đều nghẹn lại nơi cuống họng.

Cả ngày hôm nay, Lăng Vạn Hình ở cùng Hoắc Trúc Nhạn, cùng bà ta ăn cơm, nghe bà ta kể lể những chuyện vô thưởng vô phạt.

Đến chín giờ tối, Lăng Vạn Hình vẫn chưa về nhà, thậm chí đã sớm quên mất chuyện về nhà ăn tối cùng Tô Uyển Đông.

***

Mười giờ tối hôm đó, Lăng Vạn Hình về đến nhà, rất tự nhiên đi vào phòng bếp.

Bình thường nếu về nhà muộn, Uyển Đông đều hâm sẵn thức ăn để trên bàn ăn cho anh ta.

Dù anh ta có nói rõ mình đã ăn ở bên ngoài, Uyển Đông vẫn để cơm cho anh ta như một thói quen.

Nhưng tối nay dường như hơi khác.

Phòng bếp ngăn nắp như mới, trên bàn ăn ngoài một bình hoa trang trí ra thì không còn gì khác.

Lăng Vạn Hình bất giác nhìn về phía bàn bếp, vẫn không thấy khay cơm dành cho mình.

Lúc này, chú Lăng nghe thấy động tĩnh vội chạy đến, nhìn bóng lưng của Lăng Vạn Hình, hoài nghi hỏi: "Ông chủ muốn ăn cơm ạ?"

Lăng Vạn Hình quay lại, nhíu mày, "Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi. Bà chủ... họ ăn tối lúc nào vậy?"

Chú Lăng sửng sốt, kiên nhẫn giải thích: "Buổi trưa bà chủ đã ra ngoài rồi, nói là cùng bạn bè sang thành phố lân cận chơi. Cô chủ và cô Hoắc ăn vào khoảng sáu giờ hơn, giờ chắc đang ở trong phòng."

"Bà chủ ra ngoài rồi ư?"

Biết được tin này, tim Lăng Vạn Hình chợt thắt lại, không hiểu sao có chút lo lắng.

Chú Lăng quan sát nét mặt của anh ta, không khỏi dè dặt hỏi, "Lẽ nào bà chủ không nói với ông chủ ư? Bà chủ nói hai hôm nữa sẽ về, tôi cứ tưởng ông chủ biết rồi."

Dứt lời, Lăng Vạn Hình nhanh chóng xoay người đi lên tầng, nơi nào đó trong lòng ngấm ngầm thấy bất an.

Khi đi vào phòng thay đồ, nhìn lướt qua dãy tủ quần áo cạnh bàn trang điểm, thấy đồ đạc của Tô Uyển Đông vẫn còn, Lăng Vạn Hình mới thở phào.

Xem ra, lời đề nghị của anh ta trước khi ra khỏi nhà đã có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Lăng Vạn Hình lấy di động ra gọi cho Tô Uyển Đông.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói dịu dàng mề_ⓜ 〽️_ạ_ℹ️ của Tô Uyển Đông cũng truyền qua ống nghe, "Anh Hình."

Lăng Vạn Hình đứng trước cửa phòng thay đồ, tựa lên cạnh cửa như vừa trút được gánh nặng, "Ra ngoài sao không nói với anh?"

Tô Uyển Đông im lặng chốc lát, mỉm cười đáp, "Chẳng phải anh bảo em cùng bạn bè ra ngoài dạo chơi à, đúng lúc thành phố lân cận có buổi triển lãm nghệ thuật, nên em muốn đi xem thử."

Trong điện thoại, thái độ và giọng điệu của Tô Uyển Đông vẫn như mọi khi, không có chút khác thường nào.

Chương (1-2252)