Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1703

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1703
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1703: CHẲNG NHỮNG CÔ CỦA TỚ ĐÃ KẾT HÔN MÀ CÒN CÓ CON LUÔN RỒI!

Hiếm khi Hoắc Vân thấy Lăng Tử Hoan nghiêm túc như vậy, trịnh trọng gật đầu ngay lập tức: "Hoan Hoan, cậu cứ hỏi đi, nếu biết tớ nhất định sẽ nói hết cho cậu!"

Thấy vậy Lăng Tử Hoan đắn đo giây lát rồi mới hỏi: "Người cô đó của cậu có lai lịch như thế nào vậy?"

"Cậu gặp cô của tớ rồi à?" Hoắc Vân vô cùng kinh ngạc. Thấy Lăng Tử Hoan gật đầu, cô nàng cũng trả lời thành thật: "Cô ấy là em gái của bố tớ, mấy năm nay vẫn luôn sinh sống ở Parma."

Nghe vậy Lăng Tử Hoan mím môi: "Vậy ngày trước bà ấy đã từng đến Lệ Thành chưa? Với cả... bình thường bà ấy làm công việc gì?"

Hoắc Vân đăm chiêu suy nghĩ rồi thản nhiên đáp: "Trong ấn tượng của tớ thì hình như cô ấy chưa từng rời khỏi Parma, còn những chuyện trước lúc tớ ra đời thì tớ cũng chịu thôi! Nhà cô tớ mở công ty, bình thường có vẻ bận lắm. Nghe nói lần này cô ấy đến Lệ Thành cũng là do yêu cầu công việc."

Lăng Tử Hoan giật mình khi nghe Hoắc Vân giải thích: "Bà ấy kết hôn rồi ư?"

Hoắc Vân nghiêm mặt gật đầu: "Kết hôn rồi mà, cô tớ đã hơn bốn mươi, sao mà chưa kết hôn được. Hơn nữa cô tớ còn có con rồi cơ!"

Lăng Tử Hoan nghe đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên, mắt nheo lại thâm thúy.

Bà ta đã kết hôn, còn có cả con nữa, thế mà còn chạy về nước nói muốn bù đắp cho cô?

Quả nhiên là có chuyện mờ ám mà!

Lăng Tử Hoan vỗ đùi, cởi giày ra rồi ngồi khoanh chân bên mép giường, hỏi tiếp: "Thế bà ấy đã bao giờ kể cho cậu nghe chuyện gì liên quan đến tớ hay ba tớ chưa?"

Hoắc Vân cũng rất nhanh trí, dựa theo những chi tiết mà Lăng Tử Hoan truy hỏi ngày càng nhiều, cô nàng cũng lờ mờ đoán được có gì đó không bình thường.

Cô nháy mắt, lắc đầu với vẻ mặt nặng nề: "Chưa nhắc bao giờ, nhưng... ngày trước cô ấy có dò hỏi tớ về tình hình của cậu. Bình thường cô ấy đối xử với tớ rất tốt, lúc ấy tớ cứ tưởng cô ấy chỉ đang quan tâm đ ến những mối 🍳⛎🅰️-ⓝ 𝐡-ệ xã hội của tớ thôi nên đã kể cho cô ấy nghe một số chuyện. Tiểu Hoan Hoan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cô tớ quen biết chú Lăng không? Cậu cũng biết cô ấy à?"

Thấy Hoắc Vân lo lắng bồn chồn như vậy, Lăng Tử Hoan rất muốn nói thật với cô ấy nhưng lại sợ làm mọi chuyện thêm rắc rối.

Cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn che giấu một số chuyện: "Tớ không quen bà ấy nhưng ba tớ thì có. Thật ra cũng không có chuyện gì, tớ chỉ hơi tò mò vì cô cậu và mẹ tớ tầm tuổi nhau thôi. Có điều tớ cảm thấy... cô của cậu rất nghiêm, cũng không dễ gần."

Nói xong Lăng Tử Hoan cụp mắt, cúi đầu vân vê ống quần mình.

Không phải cô muốn giấu Vân Vân, mà vì không biết phải kể những chuyện đã xảy ra hôm nay cho bạn mình nghe như thế nào.

Trước khi làm rõ mục đích của Hoắc Trúc Nhạn, cô không muốn Vân Vân phải bận tâm cùng mình.

Lúc này Hoắc Vân không để ý thấy sự áy náy được giấu sâu trong mắt Lăng Tử Hoan, cô thở phào một hơi rồi nói: "Hóa ra là cô tớ với chú Lăng quen nhau, làm tớ giật cả mình, còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi chứ. Chẳng trách lần này cô tớ bỗng nhiên lại muốn tới thăm nhà họ Lăng, hóa ra là vì nguyên nhân này. Tiểu Hoan Hoan, có phải tại cô tớ nghiêm quá nên cậu sợ không? Cậu không cần sợ đâu, thật ra cô ấy rất tốt, vì bệnh tình của Hoắc Quỳ mà cô ấy phải nhọc lòng rất nhiều, cũng phiền muộn hơn. Nhưng tớ cảm thấy... chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả!"

Hoắc Vân không hiểu nội tình nên muốn nói đỡ cho cô mình một chút.

Mặt khác, cô cũng thật sự lo lắng Tiểu Hoan Hoan sẽ bị thần thái quá nghiêm túc của cô mình dọa sợ, vậy nên mới tiết lộ một số bí mật mà người khác không biết.

Chương (1-2252)