Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1702

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1702
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1702: VÂN VÂN, TỚ CÓ CHUYỆN MUỐN HỎI CẬU!

Nửa tiếng sau, Kiều Mục nhận thấy tâm trạng của Lăng Tử Hoan đã tốt hơn rất nhiều.

Anh không vào nhà chính mà dõi mắt nhìn theo cô vào nhà rồi lái xe rời đi.

Lăng Tử Hoan về đến phòng khách thì ló đầu ngó vào trong.

Ngoài trời đã tối, Lăng Vạn Hình không ở đây mà chỉ có Tô Uyển Đông đang khoanh tay đứng bên cửa sổ sát đất.

Lăng Tử Hoan cất tiếng chào rồi bước nhanh đến bên cạnh: "Mẹ... mẹ vẫn ổn chứ?"

Cô nhóc đứng bên cạnh mẹ mình, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cô đơn lạc lõng của mẹ, vô cùng đau lòng.

Tô Uyển Đông cười gượng: "Mẹ vẫn ổn, con đừng lo lắng." Nói rồi chị nhìn ra phía sau cô nhóc, không thấy Kiều Mục nên hỏi: "Chú Hai của con đâu?"

"Chú ấy bảo có việc bận nên đi trước rồi ạ!" Lăng Tử Hoan cắn môi, cô có rất nhiều điều muốn nói với Tô Uyển Đông.

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười gượng ép của mẹ mình, cô khẽ cau mày rồi ôm chặt lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ về: "Mẹ ơi, mẹ là người mẹ duy nhất của con, không ai có thể thay thế được!"

Câu nói này đã sưởi ấm cõi lòng lạnh giá của Tô Uyển Đông.

Nước mắt đẫm bờ mi, chị dịu dàng vuốt v e đôi má của cô nhóc, cố nén những giọt nước mắt buồn bã chực trào ra rồi khẽ khàng nói: "Hoan Hoan, cảm ơn con đã bảo vệ mẹ như vậy. Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng. Hoắc Vân đang đợi con ở tầng trên đấy, con lên gọi con bé xuống ăn cơm đi. Nhà bếp có nấu món sườn sốt cà chua mà con thích ăn nhất, nhớ ăn nhiều một chút nhé!"

Lăng Tử Hoan lờ mờ cảm thấy Tô Uyển Đông hơi là lạ nhưng cũng chỉ nghĩ mẹ mình bị ảnh hưởng bởi chuyện đã xảy ra hôm nay chứ không nghĩ sâu xa gì khác.

Cô rất hiểu chuyện, không nhiều lời nữa mà chỉ an ủi mẹ thêm vài câu rồi tung tăng chạy lên tầng.

Trước cửa sổ phòng khách, Tô Uyển Đông nhìn theo hướng Lăng Tử Hoan chạy lên tầng, sau đó cụp mắt khẽ thở dài, ánh mắt đầy đau khổ.

Hoan Hoan à, sau này con phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Trong phòng ngủ, Hoắc Vân đang bồn chồn lo lắng đi qua đi lại.

Đã hơn một tiếng rồi mà Hoan Hoan vẫn chưa lên tầng.

Hoắc Vân hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian này ở tầng dưới đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhạy cảm phát hiện ra hình như cô mình có quen chú Lăng.

Lúc chập tối cô mình không mời mà tới. Mặc dù cô nàng đã báo trước với dì Tô một tiếng nhưng vẫn cảm thấy hơi đường đột.

Mà Hoắc Vân càng không ngờ rằng cô mình vừa vào phòng khách thì thái độ của chú Lăng lại vô cùng khác thường.

Lúc đó, chú ấy bước nhanh đến trước mặt cô mình rồi kéo tay cô ấy hỏi dồn dập: "Tiểu Trúc, em là Tiểu Trúc!"

Hoắc Vân nghe thấy mà ngây người luôn!

Cùng lúc đó, dì Tô cũng trượt tay làm rơi chén trà xuống đất.

Sau đó chú Lăng yêu cầu cô về phòng chờ một lát, ai dè phải đợi những hơn một tiếng.

Không lâu sau, cô được vệ sĩ báo tin nói cô mình có việc nên phải đi trước.

Nghe được tin này, cô chẳng những không yên tâm mà còn thấp thỏm hơn.

Chỉ mong là sự có mặt của cô mình không gây thêm phiền phức cho nhà họ Lăng và Tiểu Hoan Hoan, không thì tội lỗi của cô sẽ rất nặng nề.

Trong lúc sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than, Hoắc Vân bỗng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên phía sau.

Cô gấp gáp quay người lại, nhìn thấy đó là Lăng Tử Hoan bèn vội vàng tiến đến hỏi: "Hoan Hoan, cậu có sao không?"

Cảm xúc của cô nhóc đến nhanh mà đi cũng nhanh, bị Hoắc Vân kéo vào phòng, cô nàng liền tỏ vẻ tỉnh rụi, lắc đầu đáp: "Tớ không sao!"

"Dọa tớ sợ ↪️𝐡ế.ⓣ khiếp!" Hoắc Vân vỗ 𝐧*ⓖự*𝒸 như trút được gánh nặng.

Lăng Tử Hoan nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô nàng, trong lòng nảy ra một ý, kéo bạn đến bên giường ngồi xuống rồi nói: "Vân Vân, tớ có chuyện này muốn hỏi cậu!"

Chương (1-2252)