Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1685

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1685
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1685: CẬU ĐÃ BỊ ÔNG CHÚ GIÀ NẮM CHẶT TRONG TAY RỒI!

Hoắc Vân vội vàng lắc đầu: "Không đâu, không đâu, cháu và Hoan Hoan là bạn tốt, cháu rất thích tính cách này của cậu ấy."

Tô Uyển Đông mỉm cười thở dài một tiếng: "Vậy hai đứa ăn hoa quả đi, mẹ đi bảo người giúp việc dẹp phòng cho khách một chút."

Vừa dứt lời, Lăng Tử Hoan lập tức lên tiếng cản: "Mẹ, không cần đâu, đêm nay Vân Vân ngủ với con!"

Nghe vậy, Tô Uyển Đông nhìn về phía Hoắc Vân, như đang hỏi ý kiến cô.

Hoắc Vân cũng không đòi hỏi, đồng ý với sự sắp xếp của Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông cũng không cố ép nữa.

Sau khi Tô Uyển Đông rời đi, Hoắc Vân vẫn ngây người nhìn ra phòng khách.

Cô nàng không thể nhìn thấy bất kì điểm tương đông nào giữa Hoan Hoan và Tô Uyển Đông.

Họ thật sự là mẹ con sao?

"Vân Vân, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lăng Tử Hoan ngây thơ cắn một miếng táo, lúc đảo mắt thì thấy Hoắc Vân đang ngẩn người nhìn về phía trước.

Lúc này, Hoắc Vân mới sực tỉnh, điên lên vì tò mò, cô hỏi: "Hoan Hoan, mẹ cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cô nhóc đang nhai táo, nhồm nhoàm nói: "Ba mươi bảy."

Hoắc Vân: "???"

Tiểu Hoan Hoan hai mươi hai tuổi, còn mẹ cô ấy chỉ ba mươi bảy tuổi?

Mười lăm tuổi đã sinh con?

Có lẽ Hoắc Vân chưa từng gặp hoàn cảnh gia đình như vậy, cho nên cô vô cùng quan tâm.

Hai cô gái ở trong phòng khách một lúc rồi Lăng Tử Hoan dẫn Hoắc Vân về phòng.

Trong phòng riêng của mình, cuối cùng cô nhóc cũng tháo bỏ lớp ngụy trang, nằm ở trên giường với vẻ chán chường, nắm tay Hoắc Vân, bắt đầu tâm sự những vướng mắc ở trong lòng.

Nửa tiếng sau, Hoặc Vân bất động nhìn Lăng Tử Hoan, như thể chưa tiêu hóa hết những gì cô nói.

"Vân Vân, cậu nói xem, có phải tớ bị bệnh rồi không?"

Cô nhóc ngồi khoanh chân trên đầu giường, chống cằm lẩm bẩm với vẻ sầu muộn.

Một hồi lâu, Hoắc Vân mới bừng tỉnh, cô nàng hỏi thăm dò: "Cậu thích Kiều Mục, chú Hai của cậu ấy hả?"

Lăng Tử Hoan ngập ngừng, gật đầu với vẻ khốn khổ: "Có lẽ là thích nhở? Nhưng chú Hai đã bảo tớ phải nghĩ cho thật kĩ, xem tớ đối với chú ấy là kiểu thích như thế nào."

Hoắc Vân chớp đôi mắt to sâu thẳm, cười ha ha: "Tiểu Hoan Hoan, được lắm, không ra tay thì thôi, vừa xuất chiêu một phát đã hạ được chú Hai của mình rồi!"

"Cũng không phải là chú ruột!" Lăng Tử Hoan giải thích với vẻ hờn dỗi, không hiểu vì sao bây giờ cô lại thấy ghét cái danh xưng chú Hai này thế không biết!

Nhận ra được sự ngượng ngập của cô, Hoắc Vân nghiêm túc hẳn lên, khuyên bảo với dáng vẻ của người giàu kinh nghiệm: "Tiểu Hoan Hoan, nói như vậy tức là cậu vẫn chưa làm rõ tình cảm của mình đối với chú Hai hả?"

Lăng Tử Hoan mím môi gật đầu, cô cảm thấy mình đã làm rõ rồi, nhưng hình như chú Hai không tin cô.

Nghe vậy, Hoắc Vân lập tức thẳng lưng làm bộ làm tịch như một chuyên gia tư vấn tình yêu: "Vậy thì, để tớ phân tích cho cậu, tớ sẽ hỏi còn cậu trả lời nhé."

"Ừa, cậu hỏi đi."

Hoắc Vân suy nghĩ một chút, trong đầu cố gắng nhớ lại những tình tiết liên quan trong bộ phim truyền hình máu chó mà cô đã xem lúc trước, sau đó hỏi đâu ra đấy: "Thứ nhất, cậu thích chú Hai, thích điểm gì ở chú ấy?"

Lăng Tử Hoan đáp lại gần như không cần suy nghĩ: "Chỉ là thích thôi, thích mọi thứ ở chú ấy!"

"Vậy sao?" Hoắc Vân nhướng mày, gõ ngón tay lên má: "Vậy còn khuyết điểm của chú ấy thì sao? Cũng thích luôn hả?"

Sau đó, cô chỉ thấy Lăng Tử Hoan nghiêm mặt: "Chú Hai không có khuyết điểm!"

Hoắc Vân: "..."

Cô nàng liếc nhìn dáng vẻ như muốn đánh nhau của Lăng Tử Hoan, hắng giọng thỏa hiệp: "Được rồi, tớ nghĩ tớ không cần hỏi nữa đâu. Cậu nên nhanh chóng chỉnh đốn lại và kết hôn với chú Hai của cậu luôn đi. Trong mắt cậu, chú ấy không có khuyết điểm, điều này còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tiểu Hoan Hoan, cậu tiêu rồi, cậu đã hoàn toàn bị ông chú già nắm chặt trong tay rồi!"

Chương (1-1890 )