← Ch.1682 | Ch.1684 → |
CHƯƠNG 1683: NGƯỜI PHỤ NỮ TRƯỞNG THÀNH HÀN VÂN AN
Trong khu vực ăn uống trên sân thượng, Lăng Tử Hoan không mời mà tới.
Cô liếc nhìn Kiều Mục trước, sau đó mới mở lời chào Hàn Vân An và Hàn Vân Đình: "Cô Hàn, chú Ba."
Hàn Vân An nhìn Lăng Tử Hoan bằng ánh mắt ôn hòa, đưa tay qua mặt bàn kéo cô đến bên cạnh: "Mấy năm không gặp Tử Hoan, chớp mắt đã lớn như vậy rồi!"
Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hàn Vân An, nhìn cô ấy bằng cặp mắt trong veo, nhoẻn miệng cười: "Cô Hàn vẫn giống hệt như trước đây, rất đỗi xinh đẹp."
Nghe vậy, Hàn Vân An rất vui, gọi nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế ở bên cạnh rồi mời cô nhóc ngồi xuống: "Cháu cũng tới đây ăn sao?"
Lăng Tử Hoan gật đầu, rồi lại khẽ liếc nhìn Kiều Mục, trả lời: "Cháu đến đây cùng với bạn, nhìn thấy cô nên muốn tới chào hỏi."
Hàn Vân An đã gần bốn mươi nhưng chăm sóc da rất tốt, chỉ khi cười mới có thể nhìn thấy nếp nhăn mờ nhạt nơi khóe mắt.
Là người phụ nữ hiện đang nắm quyền điều hành hầu hết các công ty trong nhà họ Hàn, chắc chắn người phụ nữ này không phải là một người đơn giản không có đầu óc.
Từ lúc Lăng Tử Hoan đến sân thượng, ánh mắt hướng về phía Kiều Mục bao nhiêu lần đều đã lọt vào mắt cô.
Hàn Vân An và Hàn Vân Đình liếc nhìn nhau, nụ cười càng thêm nhiều ẩn ý.
Lúc này Lăng Tử Hoan đang ngồi trước bàn, cúi đầu nghịch ngợm ngón tay.
Không biết có phải vì sự xuất hiện đột ngột của cô hay không mà cô Hàn và chú Hai không tiếp tục nói chuyện nữa.
Bầu không khí yên lặng như vậy khiến cô nhóc rất khó chịu, cảm thấy mình hơi thừa thãi.
Lúc này, Hàn Vân Đình ân cần lấy cho Lăng Tử Hoan một đôi đũa, rồi lại gắp cho cô một miếng bít tết: "Tiểu Tử Hoan nếm thử món này xem, cô Hàn của cháu đặt bít tết thượng hạng từ nước ngoài về đấy."
Bàn tay nhỏ bé của Lăng Tử Hoan nắm lấy mép bàn, cô từ chối: "Chú Ba, không cần đâu. Các bạn vẫn đang đợi, cháu chỉ tới chào hỏi cô chú thôi, giờ cháu sẽ đi ngay."
Dứt lời, cô nhóc đứng dậy chào hỏi rồi vội vàng chạy về sảnh nhà hàng trong ánh nhìn chăm chú của ba người này.
Thất vọng quá!
Chú Hai không nói chuyện với cô lấy một câu!
Lăng Tử Hoan quay lại bên cạnh Hoắc Vân với vẻ mặt buồn bã, cả trái tim trĩu nặng nỗi phiền muộn không nói nên lời.
Ở ngoài sân thượng, sau khi nhìn thấy Lăng Tử Hoan trở lại phòng ăn, Hàn Vân An nhìn Kiều Mục đang ngồi đối diện.
Thấy anh vẫn nhìn mãi không dời, cô lắc đầu cười: "Xem ra cũng không phải Tử Hoan không có tình cảm với cậu. Vừa nãy con bé nhìn trộm cậu mấy lần, sao cậu không đáp lại?"
Ánh mắt của Kiều Mục lia sang Hàn Vân An, anh bình tĩnh nhướng mày: "Vẫn chưa đến lúc, không vội!"
"Cậu đấy, lại giả bộ thâm trầm, cẩn thận vợ mình chạy theo người khác bây giờ!" Hàn Vân An nói đùa một câu, hoàn toàn không thể hiện ra chút khó chịu nào.
Thấy vậy, Hàn Vân Đình cầm ly rượu nhấp một ngụm: "Chị, chị lo bò trắng răng rồi. Theo em thấy ấy, bây giờ Tiểu Tử Hoan đã bị anh ấy nắm chặt rồi. Thay vì lo lắng cho hai người họ, chị hãy nghĩ xem hôn sự của mình phải làm thế nào đi!"
Sau lời nhắc nhở của Hàn Vân Đình, nụ cười của Hàn Vân An dần biến mất.
Cô đưa ngón tay vuốt nhẹ chiếc đĩa đựng ly thủy tinh, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc và quyết đoán đặc trưng của phụ nữ trưởng thành: "Chuyện này có gì mà phải lo lắng chứ? Bác Ôn đã bàn bạc với ba mẹ rồi. Nếu đã không thể thoát khỏi việc liên hôn, vậy thì đối tượng là ai cũng không quan trọng nữa."
← Ch. 1682 | Ch. 1684 → |