← Ch.1681 | Ch.1683 → |
CHƯƠNG 1682: VÔ TÌNH GẶP KIỀU MỤC VÀ HÀN VÂN AN
Lúc này, Lăng Tử Hoan đột nhiên phát hiện ra tình cảm mà cô dành cho chú Hai dường như không phải chỉ là sự phụ thuộc theo thói quen nữa.
Thứ cô muốn nhiều hơn thế, cô muốn chú Hai chỉ thuộc về một mình cô!
Tâm trạng của Lăng Tử Hoan lên lên xuống xuống, Hoắc Vân ở bên cạnh nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Tiểu Hoan Hoan, chú Hai của cậu muốn kết hôn phải là chuyện tốt chứ? Sao mặt mũi cậu lại ảo não thế kia? Chú Hai cậu bao nhiêu tuổi rồi, đã là một ông chú già rồi, không chịu lấy vợ sớm đi thì chẳng ai thèm đâu!"
Cô nàng cũng thường hay nói với anh trai Hoắc Minh y như thế này!
Nghe vậy, Lăng Tử Hoan bất giác phản bác lại: "Chú Hai không già, chú ấy mới ba mươi tuổi thôi!"
Hoắc Vân nghển cổ: "Vậy sao?"
Mục Nghi ở phía đối diện kịp thời lên tiếng chỉnh sửa: "Cậu hai Kiều năm nay ba mươi ba tuổi!"
Lăng Tử Hoan liếc xéo Mục Nghi, dẩu môi không nói gì.
Đương nhiên cô biết chú Hai của mình đã ba mươi ba tuổi, nhưng Hoắc Vân nói chú là một ông già, cô thấy hơi quá.
Rõ ràng chú Hai rất mực tao nhã, phong độ ngời ngời thế kia cơ mà!
Một lúc sau, nhân viên phục vụ đã bê hết tất cả các món ăn đặc sắc lên.
Hoắc Vân đang thấy rất ngon miệng, cô nàng gắp một miếng sườn heo sốt tương, mải mê ăn đến quên cả trời đất.
Mục Nghi cũng bê bát ăn rất tao nhã, duy chỉ có Lăng Tử Hoan gắp không ít món cho mình nhưng lại hầu như không ăn. Cô chọc đũa vào đĩa thức ăn, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào chú Hai đang dùng bữa ở phía ngoài.
Cô sắp trông mòn con mắt rồi, tại sao chú Hai vẫn chưa phát hiện ra cô!
Cô rất muốn đến chào hỏi nhưng lại sợ mình vô duyên đường đột, khiến cô Hàn khó chịu.
Sau một lúc, Hoắc Vân ăn no nê xong, cầm cốc nước ép trái cây uống, đảo mắt mới nhận ra Lăng Tử Hoan gần như không động đũa.
Cô nàng quan sát ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ của Lăng Tử Hoan với vẻ nghi hoặc, ánh mắt lóe lên, kéo chân Mục Nghi ở dưới bàn: "Này, cậu ấy bị sao vậy?"
Mục Nghi nhìn dáng vẻ lơ đãng của Lăng Tử Hoan, lắc đầu với Hoắc Vân: "Không rõ nữa."
Hoắc Vân liếc nhìn anh ta với vẻ cam chịu, giơ tay lên buộc tóc đuôi ngựa, huých cùi chỏ vào Lăng Tử Hoan: "Này, cậu nhìn cái gì vậy? Muốn đi chào hỏi thì đi đi! Đó là chú Hai của cậu, có gì mà phải do dự!"
Thần trợ công Hoắc Vân nói rất có lý!
Vừa nghe cô nàng nói dứt lời, cô đã thảy đôi đũa trong tay xuống bàn, đứng dậy bước ra sân thượng.
Không cần biết là lịch sự hay bất lịch sự, lúc này cô chỉ muốn đi tìm hiểu chú hai và cô Hàn đang nói chuyện gì mà cười tít hết cả mắt thế kia.
Lăng Tử Hoan đi qua sảnh, lúc sắp sửa đi đến cửa kính gần sân thượng thì bất ngờ bị nhân viên phục vụ chặn lại.
"Xin lỗi cô, khu vực sân thượng phía ngoài đã được bao rồi."
Lăng Tử Hoan nhìn người phục vụ với vẻ hậm hực, đưa tay chỉ ra phía ngoài: "Ba người đó, một người là cô của tôi, một người là chú Hai, một người là chú Ba của tôi. Không tin, anh cứ đi hỏi xem họ có cho cho tôi vào không."
Người phục vụ giật mình!
Thân phận thế này nghiễm nhiên là tiểu tổ tông rồi!
Anh ta suy nghĩ một chút, đang định đi ra ngoài hỏi ý kiến thì Kiều Mục ở trước bàn ăn trên sân thượng đã nhìn thấy bóng dáng Lăng Tử Hoan.
Hàn Vân Đình và Hàn Vân An cũng nhìn theo, ngay khi nhìn thấy cô, Hàn Vân An không khỏi ngạc nhiên nói: "Con bé... không phải là con gái của anh cả Lăng sao?"
Hàn Vân Đình nhìn Kiều Mục với ánh mắt tinh quái, thấp giọng cười nói: "Đúng rồi, bảo bối của anh Cả, Tiểu Tử Hoan đấy!"
Hàn Vân An gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vẫy tay với người phục vụ, ra hiệu cho Lăng Tử Hoan tới.
Thấy vậy, người phục vụ ngay lập tức nghiêng người bước tới mở cửa cho cô một cách vô cùng kính cẩn: "Xin mời cô."
← Ch. 1681 | Ch. 1683 → |