Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1680

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1680
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1680: SỰ LÚNG TÚNG GIỮA HOẮC VÂN VÀ MỤC NGHI

Nghe Hoắc Vân thú nhận, Lăng Tử Hoan mới nhìn ra phía sau cô nàng, mừng rỡ phát hiện ra, quả nhiên Đầu Gỗ cũng đến.

Cô cười ha hả vẫy tay với Mục Nghi, "Đầu Gỗ, cảm ơn anh!"

Mục Nghi chậm rãi bước tới, vẻ mặt vẫn bình thản như không, "Không cần cảm ơn, là cậu Tư sai tôi đến đảm bảo an toàn cho cô Hoắc khi ở trong nước."

À, hóa ra là chú Tư sắp xếp.

Hoắc Vân cúi đầu nhìn đồng hồ, nhân thể đề nghị: "Bao giờ cậu tan làm? Tớ đói ngấu rồi, có muốn đi ăn không?"

"Đi luôn cũng được, tớ lên thu dọn, hai người đứng đây chờ tớ chút, tớ sẽ dẫn hai người đi ăn đại tiệc."

Lăng Tử Hoan rất vui vẻ, Hoắc Vân đến như một cơn mưa, vừa hay tạm dập tắt nỗi lo lắng bứt rứt trong lòng cô.

Hoắc Vân vừa nói đồng ý, cô nhóc lập tức chạy vào đại sảnh của trụ sở.

Sau khi Lăng Tử Hoan rời đi, Hoắc Vân xách trà sữa đứng dưới tầng một cùng Mục Nghi đấu mắt nhau.

Trên đường có nhiều người qua lại, nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ rất lúng túng.

Tính cách của Hoắc Vân rất giống Lăng Tử

Hoan, không thích cái cảm giác áp lực này, cô nàng huơ huơ túi trà sữa về phía Mục Nghi, "Anh có muốn uống trà sữa không?"

Mục Nghi vô cảm lắc đầu, "Không cần, cảm ơn cô Hoắc."

"Ồ..."

Thật lúng túng!

Thảo nào Tiểu Hoan Hoan lại gọi anh ta là Đầu Gỗ, đúng là rất cứng nhắc!

Hoắc Vân nhếch môi, hoàn toàn từ bỏ ý định trò chuyện với Mục Nghi.

Hai người yên lặng đứng trên đường một lát, rất nhanh sau đó Lăng Tử Hoan đeo balo chạy ra.

"Đầu Gỗ, anh có lái xe đến không?"

Cô nhóc vọt đến bên cạnh Hoắc Vân, kéo cánh tay cô nàng rồi nhìn Mục Nghi hỏi.

Mục Nghi gật đầu, hất cằm về phía đường phụ, "Xe ở bên đường."

"Vậy thì đi thôi, đi Lệ Thành Tôn, lần đầu tiên Vân Vân tới đây, chúng ta đi ăn đặc sản Lệ Thành!"

Cứ như vậy, cả ba người lên xe thẳng tiến đến Lệ Thành Tôn.

Trên đường, Hoắc Vân bỏ trà sữa đã bị đổ khá nhiều ra, lúc đưa cho Lăng Tử Hoan thì hỏi thẳng: "Tiểu Hoan Hoan, hôm đó cậu gọi điện cho tớ khóc đến rút gan rút ruột, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Vân là con lai, khóe mắt sâu thẳm nhìn Lăng Tử Hoan chằm chằm không chớp mắt, khiến cô nhóc có cảm giác không thể che giấu.

Cô nhóc nhận lấy trà sữa, chần chừ mấy giây mới úp mở nói: "Sau này sẽ nói với cậu."

Dứt lời, Lăng Tử Hoan lại nghĩ đến chuyện khác, "Đúng rồi, cậu đến Lệ Thành thì ở đâu?"

Hoắc Vân đang hút trà sữa thì hơi khựng lại, liếc xéo cô, "Cậu nói xem? Tớ ở đây lạ nước lạ cái, cậu định để tớ đến khách sạn ở à?"

Lăng Tử Hoan cười khoái trá, "Đương nhiên là không rồi, thế thì cậu ở nhà tớ nhé, vừa hay tớ đang có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu đây!"

"Thế nghe còn được!"

Hoắc Vân kiêu ngạo hừ một tiếng, ánh mắt lấp lánh vui vẻ.

Những cuộc trò chuyện cười nói giữa bạn thân với nhau luôn đơn thuần lại chân thành. Chớp mắt, Lệ Thành Tôn đã ngay trước mặt.

Lăng Tử Hoan và Hoắc Vân cầm trà sữa, lần lượt xuống xe, Mục Nghi nối gót theo sau để bảo vệ hai cô.

Lúc bọn họ bước vào đại sảnh của Lệ Thành Tôn, Hoắc Vân đột nhiên nhớ đến một chuyện, cau mày huých khuỷu tay Lăng Tử Hoan, "Tiểu Hoan Hoan, tớ ở nhà cậu có ổn không? Tớ vừa mới nhớ ra, cô tớ nói hai ngày nữa cũng phải đến Lệ Thành, nếu biết tớ ở nhà cậu, nhỡ cô tớ đột ngột đến thăm thì có phải đường đột quá không?"

Nghe vậy, Lăng Tử Hoan lơ đễnh hỏi ngược lại, "Thế thì có gì mà đường đột? Nhà tớ có rất nhiều phòng cho khách. Cô cậu tới mà không muốn ở khách sạn thì ở luôn nhà tớ không tốt à?"

Hoắc Vân nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, ngay sau đó lắc đầu, "Thôi quên đi, tạm thời không nghĩ nữa, chờ cô tớ tới rồi hẵng nói!"

Chương (1-1890 )