Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1666

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1666
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1666: CÔ NHÓC KHÔNG BÌNH THƯỜNG!

Bên trong chiếc xe Bentley Supersport, Lăng Tử Hoan tựa đầu vào vai Kiều Mục, mắt cô nhóc đỏ au, loang loáng nước, trong lòng ôm gói khăn giấy ông Đoàn đưa cho, chốc chốc Kiều Mục lại rút một tờ lau mặt cho cô.

Lăng Tử Hoan hơi cúi đầu, cảm nhận rõ sự săn sóc tỉ mỉ của chú Hai, lại càng muốn khóc hơn.

Cô nàng ngước mắt nhìn gò má góc cạnh của Kiều Mục, khóe miệng trễ xuống, nước mắt lại chực trào.

Kiều Mục đang choàng tay quanh vai cô, thấy nước mắt cô lại lưng tròng, chân mày lập tức nhíu chặt lại, "Đừng khóc nữa!"

Lăng Tử Hoan tròn xoe mắt nín thở, không hé nửa lời.

Kiều Mục buông tiếng thở dài, ôm cô nhóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trên vai, "Sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu, nhé? Kể chú Hai nghe trước xem, họ bắt nạt nhóc như thế nào?"

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của Kiều Mục vừa dịu dàng vừa chăm chú.

Quen biết Lăng Tử Hoan bao lâu nay, anh chưa từng thấy cô khóc đến thương tâm như vậy.

Anh đã quen với Lăng Tử Hoan luôn cười đùa vui vẻ, khuôn mặt này thích hợp với nụ cười tươi tắn hơn.

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hoan khịt mũi, liếc Kiều Mục rồi vội vàng cụp mắt, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Ông hai Kiều không bắt nạt cháu..."

Ông hai Kiều?!

Nghe cô gọi ba mình như vậy, cơ mặt Kiều Mục co giật vài cái.

Chuyện vai vế thật là đau đầu!

Kiều Mục kìm nén nỗi sầu trong lòng, đưa tay nâng mặt Lăng Tử Hoan lên, buộc cô phải nhìn mình, "Nếu họ không bắt nạt nhóc, vậy sao nhóc lại khóc?"

Lăng Tử Hoan cắn khóe môi, chớp mắt hồi lâu mới thốt lên, "Cháu thấy ông hai Kiều đáng thương quá nên khóc thôi!"

Kiều Mục: "..."

Lời giải thích này nghe có hợp lí không?

Anh cũng không muốn truy cứu nữa!

Kiều Mục bất lực nhìn dáng vẻ đang chột dạ lộ liễu của Lăng Tử Hoan, búng nhẹ lên trán cô, "Không cần phải thương ông ấy, ông ấy không thê thảm như nhóc nghĩ đâu."

"Ồ..." Lăng Tử Hoan ngượng nghịu đáp, cúi đầu nghịch gói khăn giấy trong lòng mình.

Chú Hai đẹp trai quá đi!

Nhất là trong bầu không khí và dưới ánh đèn như thế này, đường nét khuôn mặt điển trai vô cùng rõ nét, như được mạ một lớp vàng vậy, sống mũi lại còn rất thẳng.

Cô nhớ Hoắc Vân từng nói, đàn ông có sống mũi cao thẳng thì năng lực nào đó rất mạnh mẽ.

Vừa nghĩ đến đây, Lăng Tử Hoan liền tự vỗ trán mình một cái.

Cô đang nghĩ gì thế này!!!

Kiều Mục đang định buông cô ra, bị hành động bất thình lình của cô làm cho giật nảy mình.

Anh khó hiểu nhìn Lăng Tử Hoan, lòng bàn tay dày rộng xoa nhẹ trán cô, "Sao lại tự đánh mình vậy?"

Lăng Tử Hoan đỏ mặt ấp úng nói, "Có muỗi... Chú Hai, cháu muốn về nhà."

"Ừm, ngồi lên phía trước đi, tôi đưa nhóc về."

Kiều Mục ôm Lăng Tử Hoan trong khuỷu tay mình rồi đặt cô ngồi thẳng trên ghế, khi quay sang mở cửa xe, cô nhóc ngồi ở hàng ghế sau lại lắc đầu từ chối, "Chú Hai, cháu ngồi hàng ghế sau được không? Cháu muốn nằm một lúc."

Tạm thời cô không muốn tiếp xúc với chú Hai ở cự li gần nữa, bằng không cô sợ sẽ cầm lòng chẳng đặng.

Dứt lời, cô còn cố ý nhích người về phía cửa.

Động tác mở cửa của Kiều Mục khựng lại, nheo mắt quan sát biểu hiện mất tự nhiên của cô nàng, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

Cô nhóc không bình thường!

Nhưng thấy cô vừa mới khóc xong, Kiều Mục không phản đối, gật đầu chấp thuận yêu cầu của cô nhóc.

Trên đường về, Lăng Tử Hoan cứ ngồi sát vào cửa, đôi mắt đen láy trong vắt thẫn thờ nhìn ra đường phố bên ngoài, chứa đầy vẻ mơ hồ và hụt hẫng.

Chương (1-1890 )