Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1662

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1662
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1662: KIỀU MỤC VÀ CẬU TƯ TẦN ĐẾN NHÀ HỌ KIỀU

Ông Đoàn và Kiều Viễn Hiền đưa mắt nhìn nhau, thật sự không biết phải xử lí tình huống này như thế nào.

Bọn họ không có kinh nghiệm tiếp xúc với mấy cô nhóc chứ đừng nói gì đến Lăng Tử Hoan đang khóc hụt hơi, nước mắt đầm đìa, bù lu bù loa.

Chắc là do khóc dữ quá nên cô nàng còn nấc cụt nữa.

Kiều Viễn Hiền xoa đỉnh đầu sáng bóng của mình, bó tay hết cách.

Ông Đoàn cố nhét túi khăn giấy vào lòng Lăng Tử Hoan rồi quay sang nói với Kiều Viễn Hiền: "Ông chủ, phải làm sao đây?"

Kiều Viễn Hiền đanh mặt, tức giận hỏi ngược lại: "Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?"

Giờ đây Lăng Tử Hoan vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi do chính mình tạo nên, không thể tự thoát ra.

Cô cũng không để ý tới tâm trạng bất lực của hai ông già là Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn.

Lăng Tử Hoan đang rất hoảng hốt và sợ hãi.

Đột nhiên cô phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với chú Hai, điều này khiến cô vừa khó lòng tiếp nhận vừa sợ hãi hậu quả sau khi tâm tư của mình bại lộ.

Thì ra cô thích chú Hai!

Song, cô không thể để cho bất kì ai biết chuyện này!

Thì ra, bóng dáng luôn hiện hữu trong tâm trí cô bao ngày qua chính là chú Hai!

Thì ra, cảm giác ỷ lại và quyến luyến quen thuộc nảy sinh từ tình cảm trái ngang này!

Trong hai mươi hai năm cuộc đời Lăng Tử Hoan, hình bóng Kiều Mục đã khắc sâu vào thế giới tình cảm có tên là "cảm mến" từ bao giờ chẳng hay.

Cô khóc đau đớn xé lòng bao nhiêu thì nội tâm yếu đuối sợ hãi bấy nhiêu!

Ngay cả bản thân cô cũng khinh miệt thứ tình yêu ngang trái này.

Điều khiến cô sợ hãi hơn cả là chú Hai sẽ ghét bỏ cô, xa lánh cô, từ nay về sau ai đi đường nấy.

Trong lúc Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn luống cuống không biết phải làm sao, một vệ sĩ rảo bước từ ngoài sân đi vào, căng thẳng báo cáo: "Thưa ông chủ, cậu Hai tới!"

Anh ta vừa dứt lời thì lại thêm một vệ sĩ khác vội vàng chạy đến: "Thưa ông chủ, cậu tư nhà họ Tần cũng tới!"

Kiều Viễn Hiền nhìn Lăng Tử Hoan vừa khóc vừa cầm khăn giấy lau nước mũi, sau đó bực bội xua tay: "Cho bọn nó vào!"

Chuyện quái qυ_ỷ gì thế này?

Ông mới nói được mấy câu chứ? Cô nhóc kia có cần phải khóc vật vã thế này không?

Tóm lại là câu nói kia đã hù dọa cô nhóc hả?

Trong khi đó, ở ngoài cổng nhà cũ của nhà họ Kiều, Kiều Mục 𝒽-𝐮𝐧-ℊ 𝒽ă𝐧-g đóng sầm cửa xe, anh chưa kịp vào sân đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Anh dừng bước liếc nhìn, tức thì kinh ngạc: "Chú Tư đấy à? Sao cậu lại tới đây?"

Núi Dưỡng Thọ cách trung tâm thành phố rất xa, nhiều năm qua hiếm khi cậu Tư đặt chân đến đây.

Lúc này, Tần Bách Duật và Mục Nghi phía sau cũng đạp lên bóng hoàng hôn mờ nhạt đi tới.

Tần Bách Duật còn chưa lên tiếng mà Mục Nghi đã bước lên trước, áy náy kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra dưới cao ốc Kiều thị hồi chiều.

Cuối cùng, yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, ấp úng bổ sung: "Xin lỗi cậu hai Kiều vì tôi không bảo vệ được cô Lăng!"

Lăng Tử Hoan bị Kiều Viễn Hiền bắt đi, anh ta không thể thoát được trách nhiệm!

Nghe đến đây, Kiều Mục mím môi vỗ vai anh ta: "Việc này không liên quan gì đến cậu, không cần phải áy náy! Từ trước tới giờ vệ sĩ của ba tôi luôn ngang ngược, bọn họ đánh cậu hả? Có bị thương không?"

Đúng sai rành rành ra đó, trước giờ Kiều Mục là người biết phân rõ phải trái.

Mục Nghi là vệ sĩ của cậu Tư, nếu anh ta bị thương vì ba mình thì Kiều Mục sẽ đòi lại công bằng cho anh ta.

Cuộc đối đầu giữa hai cha con không nên làm liên lụy đến người khác.

Mục Nghi cụp mắt, lắc đầu: "Không đánh nhau, tôi không sao."

Kiều Mục chăm chú nhìn anh ta một lát rồi vỗ vai anh ta tỏ ý an ủi.

Sau đó, cậu tư Tần đứng bên cạnh hếch cằm về phía cổng nhà cũ: "Vào trong xem thế nào!"

Mục Nghi gọi điện cho anh, nếu Mục Nghi cũng có mặt trong lúc xảy ra chuyện thì anh cũng có trách nhiệm, phải đến xem cô nhóc kia có an toàn hay không.

Lăng Tử Hoan thuộc thế hệ nhỏ nhất trong mấy gia tộc lớn, lại là con gái cưng của Lăng Vạn Hình, nếu cô nàng có mệnh hệ gì thì զ.𝖚.@.п 𝒽.ệ giữa các gia tộc ở Lệ Thành nhất định sẽ rối loạn!

Chương (1-2252)