Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1647

Người Dấu Yêu
Trọn bộ 2252 chương
Chương 1647
0.00
(0 votes)


Chương (1-2252)

CHƯƠNG 1647: MỘ BẢO BẰNG SỨ

"Chị Hoan Hoan!"

Mộ Bảo vòng cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm ra ôm lấy cổ Nghiên Thời Thất, nũng nịu gọi.

Lăng Tử Hoan phấn khích giậm chân thình thịch, lúc thì sờ mặt Mộ Bảo, lúc lại nắn bàn tay nhỏ của bé.

Đẹp quá đi mất!

Mộ Bảo của cô xinh xắn đáng yêu quá đi mất!

Khuôn mặt nhỏ tuy còn mũm mĩm, nhưng đường nét khuôn mặt cực kì giống chị Thập Thất.

Đôi mắt to đen lay láy trong veo, lông mi như cánh quạt tí hon, chớp nháy chớp nháy làm tim cô như muốn tan chảy.

"Mộ Bảo, bế..."

Lăng Tử Hoan dang tay ra, bắt chước lời nói và động tác của bé, háo hức chờ đợi Mộ Bảo đáp lại mình.

Mộ Bảo nhìn cô, hồi lâu sau mới miễn cưỡng dang tay ra.

"Ôi, Mộ Bảo, Mộ Bảo, mau để chị thơm cái nào!"

Trong quá trình trưởng thành, Lăng Tử Hoan không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.

Mọi biểu hiện của cô lúc này đều xuất phát từ bản năng.

Mộ Bảo quá xinh đẹp, hệt như búp bê bằng sứ.

Cô đón lấy Mộ Bảo thơm mùi sữa, cầm lòng không được hôn liên tiếp bốn năm cái lên mặt bé.

Làm sao bây giờ?

Đột nhiên cô cũng muốn sinh em bé!

Tuy Mộ Bảo còn nhỏ tuổi, nhưng cũng rất có cá tính.

Bị hôn nhiều, mặt dính đầy nước bọt, cậu bé ở trong lòng Lăng Tử Hoan lắc lư tránh né, giọng non nớt vang lên phản đối: "Không thơm, không thơm..."

"Được, được, không thơm nữa!" Lăng Tử Hoan dỗ dành, nhìn vào mắt Mộ Bảo, li3m khóe môi, lại đưa mặt đến gần, "Nào, thơm một cái cuối cùng!"

Kiều Mục nhìn thấy thế này thì dở khóc dỏ cười.

Không ngờ cô nhóc lại thích trẻ con đến vậy.

"Ba nuôi." Mộ Bảo bị Lăng Tử Hoan hôn cái cuối cùng, khuôn miệng nhỏ run run, đôi mắt tròn xoe bắt được bóng dáng của Kiều Mục, lập tức đưa tay về phía anh.

Kiều Mục tiến đến bế Mộ Bảo vào lòng, đung đưa vài cái, vô cùng ↪️𝒽ⓘ●ề●𝖚 c●ⓗυ●ộ●ռ●🌀.

Bên kia, Nghiên Thời Thất và anh Tư cùng ngồi xuống, nhìn thấy cây bút lông Tần Bách Ngạn đang cầm trong tay, cô không khỏi bật cười, "Anh Cả, bây giờ anh giảng dạy kiến thức về bút lông cho Mộ Bảo, chưa chắc thằng bé nghe đã hiểu đâu."

Tần Bách Ngạn xoay cây bút lông trong tay, ra vẻ chắc chắn nói: "Không đâu, Mộ Bảo nhà ta thông minh như vậy, chắc chắn nghe hiểu mà!"

Chuyện này kể ra cũng vui.

Ngày 15 tháng 9 năm ngoái là sinh nhật một tuổi của Mộ Bảo, vợ chồng anh Cả đặc biệt chuẩn bị cho bé chọn đồ vật đoán tương lai.

Chắc do đặt nhiều kỳ vọng, nên trên bàn bày ra hơn hai mươi món đồ cho Mộ Bảo chọn.

Anh Cả còn cố tình chuẩn bị một chi tiết nhỏ, đặt một triệu tệ tiền mặt ở giữa các đồ vật, trông cực kì bắt mắt.

Theo cách nói của anh Cả, nếu Mộ Bảo chọn tiền mặt, cho thấy sau này thằng bé sẽ rất giàu có, là một người giỏi giang, làm ăn phát đạt!

Kết quả, chuẩn bị kĩ càng như vậy nhưng khi Mộ Bảo chọn đồ thì lại xảy ra chút biến cố nhỏ.

Trong hai mươi mấy món đồ, Mộ Bảo lần lượt bò qua, cuối cùng chọn cây bút lông được đặt tận trong góc.

Khi chọn cây bút lông, bé rất dứt khoát, không hề để ý đến những đồ vật xung quanh.

Khi bò qua xấp tiền mặt dày cộp kia, cậu nhóc còn nhấc bàn chân tí hon lên đá một cái.

Vì Mộ Bảo đã chọn bút lông, nên từ đó về sau, anh Cả đã cho người làm rất nhiều bộ bút lông.

Không cần biết Mộ Bảo có nghe hiểu hay không, suốt ngày anh Cả cầm các loại bút lông lắc lư trước mặt bé.

Nghiên Thời Thất nhìn Mộ Bảo đang nằm trong lòng Kiều Mục, "Mộ Bảo đúng là rất thích bút lông, cũng không biết sau này lớn lên sẽ làm gì!"

Chẳng lẽ cũng muốn trở thành họa sĩ?

Lúc này, chắc không ai ngờ rằng, sau khi lớn lên Mộ Bảo rất thích vẽ, nhưng không phải họa sĩ truyền thống, mà sẽ trở thành họa sĩ phác họa chân dung tội phạm hàng đầu trong nước kiêm người thừa kế Tập đoàn Tần thị.

Chương (1-2252)