← Ch.1603 | Ch.1605 → |
CHƯƠNG 1604: TẦN BÁCH DUẬT, KHÔNG THỂ COI THƯỜNG!
Ôn Tranh kéo Lôi Duệ Tu đi thẳng lên phòng khách trên tầng hai.
Cô đóng cửa lại, vừa định mở miệng hỏi thì bờ vai đã bị Lôi Duệ Tu 𝖘·i·ế·ⓣ ⓒ·ⓗ·ặ·т, bên tai vang lên tiếng thì thầm khản đặc của anh: "Để anh ôm một lát."
Ôn Tranh không động đậy, để mặc Lôi Duệ Tu ôm lấy vai và vùi cả khuôn mặt vào cổ cô.
Cô vòng khuỷu tay qua eo ôm lấy lưng anh, thỉnh thoảng còn vuốt nhẹ.
Quen biết Lôi Duệ Tu đã lâu, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh cô đơn và lẻ loi như vậy.
Trong bầu không khí tịch mịch của căn phòng, cả hai ôm nhau trong im lặng.
Vài phút sau, Lôi Duệ Tu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giữ vai cô đứng thẳng người lên: "Anh không sao, không cần lo lắng đâu."
Rõ ràng, tạm thời anh không muốn nói nhiều.
Ôn Tranh cũng không để bụng, gật đầu nói: "Không sao thì tốt, vậy xuống dưới nhà đi, đám Tiểu Thất vẫn đang chờ."
"Được."
Lôi Duệ Tu nhìn Ôn Tranh xoay người, sau một giây lại kéo lấy khuỷu tay cô.
Ôn Tranh quay đầu lại, nghe thấy anh nói: "Sau khi sắp xếp xong, anh sẽ kể cho em nghe chuyện hôm nay."
"Không vội, sau này anh muốn kể lúc nào cũng được!" Ôn Tranh đáp lại anh bằng một nụ cười khẽ, trong đôi mắt trong veo tràn đầy sự tin tưởng và quan tâm.
Lôi Duệ Tu thở dài một tiếng, đưa tay cô kề bên miệng rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Cũng may, vẫn có người yêu anh!
***
Năm giờ tối, một chiếc Cayenne màu đen lao ra khỏi cổng nhà họ Lôi.
Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật ngồi cạnh nhau trên băng ghế sau, tài xế là vệ sĩ của nhà họ Lôi.
Khi chiếc xe chậm rãi lái về phía trung tâm thành phố, Lôi Duệ Tu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Mục Nghi không đi cùng sao?"
"Cậu ta bận chuyện khác rồi."
Lôi Duệ Tu "ồ" một tiếng, rời mắt khỏi khuôn mặt của Tần Bách Duật, thở dài: "Tối nay, tôi muốn xem thử tên Tề Cảnh này rốt cuộc sẽ giở trò gì."
Khoảng nửa tiếng sau, xe đến khách sạn
Shangri-La, Nam Hải.
Lễ tân ở cửa tiến lên mở cửa xe một cách tận tụy, Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu bước ra ngoài.
"Tổng Giám đốc Tần, chào anh!"
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen từ trong sảnh chính của khách sạn rảo bước ra cất tiếng chào.
Lôi Duệ Tu vẫn nhớ người này, trong bữa tiệc ở nhà họ Lôi, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Tề Kim Gia, có lẽ là tâm phúc.
Ánh mắt sắc lạnh của Tần Bách Duật chạm mắt đối phương, anh khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp: "Dẫn đường."
Tên vệ sĩ khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua vai anh, nói với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi Tổng Giám đốc Tần, tối nay Tề Kim Gia chỉ mời một mình anh đến dự tiệc."
Nói cách khác, Lôi Duệ Tu không được mời.
Nghe vậy, Tần Bách Duật im lặng nhìn đối phương với một ánh mắt sâu thẳm và vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, sau ba giây, người vệ sĩ đã bị đánh bại: "Tổng Giám đốc Tần, cậu Cả nhà họ Lôi, bên này..."
Chẳng trách ông chủ kiêng nể Tần Bách Duật như vậy, khí thế lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức khó quên.
Anh ta chỉ nhìn Tần Bách Duật có vài giây, một nỗi kinh hoàng không thể giải thích được đã lan đi khắp tứ chi của anh ta.
Người này quả thật không thể coi thường.
Vệ sĩ mang biểu cảm bứt rứt đi trước dẫn đường, vượt qua sảnh lớn, nhanh chóng đi thang máy lên phòng VIP ở tầng ba.
Rõ ràng hôm nay nơi này đã được bao trọn, hai đội vệ sĩ với tư thế sẵn sàng tiếp quân địch dàn hàng ngang ở ngoài phòng chờ.
Đi qua một bức tường rượu vang, tiếng nhạc piano trầm bổng và du dương vang lên.
Đèn trong phòng chờ không sáng lắm, hiệu ứng ánh đèn vàng mờ ảo càng làm tăng thêm vẻ xa hoa cho nơi này.
← Ch. 1603 | Ch. 1605 → |