Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1603

Người Dấu Yêu
Hiện có 1740 chương (chưa hoàn)
Chương 1603
0.00
(0 votes)


Chương (1-1740 )

CHƯƠNG 1603: ANH CHẤP NHẬN LỜI XIN LỖI

Ba giờ chiều, sau khi rời khỏi biệt thự, Lôi Duệ Tu dạo bước trở về theo con đường nhỏ ở trước cửa.

Những lời chửi mắng của Hoắc Tâm Liên đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng.

Dù sao đó cũng là người mẹ mà anh luôn kính trọng, nhưng không ngờ mọi thứ chỉ là giả dối.

Bước chân của Lôi Duệ Tu có chút nặng nề, anh vừa đi vòng qua con đường rợp bóng cây thì chợt nghe thấy tiếng động sột soạt dưới một gốc cây cổ thụ.

Anh đứng lại, chăm chú nhìn thì thấy Lôi Tiểu Ngũ đang chống cánh tay lên thân cây, vùi toàn bộ khuôn mặt vào khuỷu tay, bả vai còn run khẽ.

Lôi Duệ Tu nhìn bóng lưng cậu ta, hít một hơi thật sâu rồi bước tới.

"Khóc à?"

Sống lưng Lôi Tiểu Ngũ cứng đờ nhưng vẫn lắc đầu: "Không, anh Cả, sao anh vẫn chưa về?"

"Đang định về đây!" Lòng bàn tay ấm áp của Lôi Duệ Tu đặt trên lưng cậu, khi nhìn xung quanh, anh trầm giọng an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, đều đã qua cả rồi."

Lôi Tiểu Ngũ vẫn vùi mặt vào cánh tay, hồi lâu mới khản giọng lẩm bẩm: "Anh Cả, có thể đừng trách mẹ chúng ta được không, nếu anh hận bà ấy, muốn đánh muốn chửi thì cứ nhằm vào em..."

Cậu ta không dám nhìn mặt anh trai mình, rất sợ phải thấy sự chán ghét và căm thù trên mặt anh.

Lúc này, Lôi Duệ Tu cười khẽ: "Đánh em, em có chịu được không?"

Lôi Tiểu Ngũ chợt ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, trề môi nói với vẻ tủi thân: "Anh định đánh em thật hả?"

"Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn khóc? Mọi chuyện đã qua rồi, như ba cũng đã nói đấy, không nhắc chuyện cũ nữa mà."

Lôi Tiểu Ngũ mím môi, trịnh trọng cất lời: "Anh Cả, em thay mặt mẹ xin lỗi anh, những chuyện như vậy sau này nhất định sẽ không tái diễn nữa. Em là Lôi Duệ Hàng, anh là Lôi Duệ Tu, chúng ta đều là con cái nhà họ Lôi, và anh sẽ luôn là anh Cả của em."

Nghe thấy giọng điệu nghiêm này túc của Lôi Tiểu Ngũ, Lôi Duệ Tu mỉm cười: "Được rồi, anh chấp nhận lời xin lỗi, em muốn làm gì thì cứ làm."

"Vậy còn anh thì sao?" Lôi Tiểu Ngũ thấy thái độ Lôi Duệ Tu vẫn như trước, tâm trạng chua xót trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Anh ấy vẫn là anh Cả của mình!

"Anh còn có việc nên về Quan Hồ Uyển trước đây. Chuyện ngày hôm nay hãy dừng ở đây, sau này đừng nhắc đến nữa."

Lôi Tiểu Ngũ muốn nói thêm gì đó nhưng Lôi Duệ Tu đã quay người lại, cậu ta đành ấm ức nín nhịn.

Cậu ta nhìn Lôi Duệ Tu đi xa, viền mắt lại ươn ướt.

Lôi Tiểu Ngũ bất lực dụi mắt, cảm thấy bản thân cực kì không có khí phách đàn ông.

Cậu ta biết vài ngày nữa anh Cả nhà mình sẽ lên đường sang nước ngoài, có lẽ trong tương lai, điều duy nhất cậu ta có thể làm khi anh Cả không có mặt ở nhà họ Lôi chính là thay anh trông coi mọi việc trong nhà Lôi thật tốt.

Anh Cả, em đợi anh quay về!

Mười phút sau, một mình Lôi Duệ Tu đi bộ về Quan Hồ Uyển.

Thời tiết Nam Hải cuối tháng năm khô nóng, ánh nắng chói chang, đi bộ một đoạn đã khiến trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ôn Tranh vẫn quanh quẩn chờ ngoài cổng vòm.

Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa, cô vội vàng quay người lại, nhìn thấy bóng dáng Lôi Duệ Tu thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô không lên tiếng, nhìn Lôi Duệ Tu ở cách bụi cỏ trước cửa.

"Sao lại đứng ở đây? Không nóng sao?"

Nhìn thấy Ôn Tranh, Lôi Duệ Tu vô thức cong làn môi mỏng lên, có điều nét mặt căng thẳng khiến cho nụ cười của anh có chút gượng ép.

Khi anh đến gần, Ôn Tranh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mồ hôi rịn trên trán anh thì giơ tay lau: "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi hả?"

"Ừ, giải quyết xong rồi!" Lôi Duệ Tu đáp lại với giọng điệu bình thản.

Ôn Tranh nhìn anh không chớp mắt, sau đó kéo tay anh bước lên tầng hai của biệt thự mà không nói thêm lời nào.

Mặc dù không tinh tế như Tiểu Thất, nhưng cô cũng nhìn ra sự cô đơn và suy sụp ẩn sâu trong mắt Lôi Duệ Tu.

Chương (1-1740 )