← Ch.03 | Ch.05 → |
Lam Huệ Tâm vì bản báo cáo ở trường mà phải ở lại họp nhóm với các bạn, mọi người thảo luận đưa ra những ưu khuyết điểm về báo cáo, lại cùng nhau in số liệu báo cáo lên máy tính trong phòng học, không cẩn thận liền lầm thời gian, chậm hai tiếng mới tan trường.
Bình thường cô ngồi xe buýt vào giờ cao điểm nên vì thế cô cũng phải đợi thêm nửa tiếng nữa.
Cô vội vàng mua hai hộp bánh sủi cảo thịt bò cùng một cơm rang trứng cà chua với chân giò hun khói, vừa vào cửa thấy đầy đất.
"Trời ạ! Có chuyện gì xảy ra vậy? bị ăn trộm sao?"
Lối vào có lọ hoa đắt tiền cùng bức tranh sơn thủy không phải bị hỏng, mà bị đập, vỡ vụn hoàn toàn.
Với đồ cổ và bức tranh đắt tiền không có bị trộm mà bị phá hỏng, đây không giống tác phong của bọn trộm cắp!
Chẳng lẽ là anh.... Giận dữ liền làm như thế? Hình như suy đoán của cô chính xác, phía sau cô, cửa thư phòng truyền tới âm thanh giận dữ: "Cô rốt cuộc biết trở về rồi, bụng của tôi rất đói rồi!"
Cô sợ hết hồn, vội vàng ôm ngực, "Tôi...."
"Tôi không nghe lý do! Đi làm cơm!"
"Tôi không có mua thức ăn". Cô nói thật.
"Cô cố ý để cho tôi đói bụng sao?". Lông mày của anh nhảy lên, có vẻ hung ác.
"Không có! Tôi mua bữa tối rồi". Cô giơ cao túi thức ăn lên.
"Tôi không muốn ăn đồ ở ngoài!". Anh hét ầm lên với cô.
Đói bụng khiến anh không có giọng điệu tốt, càng không có sắc mặt tốt.
Một mặt cô lo lắng báo cáo không có thảo luận ra được phương án, một mặt lại lo lắng vấn đề bữa ăn tối của anh, vấn đứng ngồi không yên, thật vất vả cho ra kết quả báo cáo, cô lập tức cầm sách vở lao ra sân trường, cố gắng chạy gấp rút trở về, nếu không phải là chờ xe buýt tới, cô có thể quay về sớm hơn nửa tiếng.
"Tôi hôm nay mệt chết đi, tôi cũng không muốn nấu, có ăn hay không tùy anh!". Anh quá tùy hứng, cô không muốn gánh chịu cơn tức giận của anh, cũng không muốn ở lại làm bia đỡ đạn, cô đem ba hộp thức ăn để xuống khay trà phòng khách, liền đi thẳng về phía gian phòng mình.
"Không cho phép cô đi!". Ngũ Tư Trần bước nhanh cầm cổ tay cô, để cho cô xoay người đối mặt anh."Trúng tim đen của cô rồi phải không? Tại sao không dám đối mặt tôi? Tại sao quay lại trễ như vậy?"
"Tôi cái gì mà trúng tim đen chứ? Tôi không có làm sai chuyện gì cả!"
"Hôm nay cô đi đâu? Có phải đi hẹn hò hay không?"
Cô trố mắt đứng nhìn, hẹn hò? Rốt cuộc trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì?
Đợi đã nào.... ! Anh vì cho là cô đi hẹn hò mà tức giận mãnh liệt sao?
Lòng Lam Huệ Tâm khẽ rung động, cô không biết nên làm vẻ mặt nào mới phải, trên mặt sững sờ nhưng.
"Cô để cho tôi một mình đói bụng lâu như vậy, mà cô đi nơi nào thong dong rồi hả? tại sao không gọi điện thoại báo tôi một tiếng?"
"Tôi... tôi quên...." Cô nói thật.
Một lòng cô muốn thật nhanh kết thúc phần thảo luận, toàn tâm nhập vào trong báo cáo, căn bản không có nghĩ phải gọi điện thoại về cho anh biết trước một tiếng!
Ngũ Tư Trần lay mắt, từ trong lỗ mũi phun tức ra ngoài, giọng nói vừa nặng vừa đáng sợ, từng chữ từng chữ cắn răng lặp lại rõ ràng: "Cô! Quên - rồi hả?"
Lam Huệ Tâm gật đầu một cái, lời giải thích ở trên môi, bởi vì cô phát hiện ánh mắt anh nhìn cô trở nên thật kỳ quái.
Đáy mắt anh thiêu đốt bất kì ngọn lửa nào, đáy mắt nóng rực mà thâm trầm sâu như vô hạn, có thể đem đi linh hồn cô.
Cô ngây ngốc nhìn vào mắt anh, anh bắt đầu tiến tới gần cô, lấy tay nâng cằm cô lên, vỗ về chơi đùa da thịt mịn màng của cô.
Trái tim của cô sắp từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài!
Không khí như vậy thật là kỳ quái....
"Nhanh lên.... Buông tôi ra!". Cô suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn.
Ngũ Tư Trần không có buông cô ra, ngược lại ngón cái tiếp tục sờ vào làn da cô, cằm phủ hết liền gần vào gương mặt của cô.
Mặt của cô thật mềm, sờ thật thích! Toàn thân Lam Huệ Tâm căng thẳng, không cách nào lại khẽ run.
"Cái người này biến đỏ!". Anh khẽ mỉm cười, hài lòng thưởng thức hai má ửng hồng của cô. Cô dùng sức đẩy tay anh ra, không có thói quen nghe giọng đùa giỡn loại người như anh.
Trong mắt của anh có cái loại nóng rực trần truồng cô không quen!
Ánh mắt anh giống như sắp ăn thịt người nhìn chằm chằm vào cô, "Cô ở đây run sợ? cô sẽ sợ tôi sao?"
"Tôi.... Tôi là cái gì mà phải run sợ? anh lầm! tôi không phải sợ anh". Cô quay đầu ra chỗ khác, né tránh cái nhìn chăm chú của anh.
"Vậy thì nhìn tôi! Chứng minh cô không phải sợ tôi".
Lam Huệ Tâm hít sâu một hơi, quay đầu cùng anh đối mặt, "Tôi chứng minh! Ưmh!"
Cô trúng kế!
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị anh chặn lại, anh cư nhiên hôn cô---
Hôn thật cuồng dã, giống như muốn nuốt sạch cả người cô!
Cô muốn bỏ chạy, nhưng anh như đã biết trước nên vòng siết chặt cô, cô căn bản không tránh được cánh tay anh.
Giống như muốn trừng phạt cô không nghe lời, anh hôn không chút kiêng kị nào, hôn càng thêm điên cuồng vội vàng! Nụ hôn của anh như mang theo ngàn ngòi lửa, tràn đầy tính hủy diệt, cũng tràn đầy chinh phục.
Khi anh dũng mãnh đẩy ra hàm răng của cô khiến đầu lưỡi xông vào trong miệng thì như có ngọn lửa vào trong thân thể cô, muốn ở trong cơ thể cô nổ tung vậy! Cô không muốn trầm luân theo anh, nhưng nụ hôn của anh có ma lực, để cho lý trí của cô nhanh chóng biến mất. Môi của anh thật nóng bỏng, anh dùng lực bú mút...
Thân thể của cô tự nhiên nóng ran, mà nóng ran là như kíp nổ, cấp tốc xông về bốn phía của cô, xông vào chỗ sâu bụng của cô.....
Cô cảm thấy phía dưới của mình không khỏi mát lạnh!
Anh dẫn cô tiến vào một thế giới quay cuồng, hôn cô toàn thân sôi trào, hôn cô điên cuồng, hôn đến mức cô không muốn kết thúc nụ hôn này....
Cuối cùng, cô vì thiếu hụt không khí mà té xỉu trong ngực anh!
Sau khi Lam Huệ Tâm tỉnh lại, đã là chuyện của một tiếng sau. Cô phát hiện mình nằm trong phòng mình, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngũ Tư Trần. Trên môi của cô vẫn còn sức lực mạnh mẽ, mùi nam tính kia, mặt của cô không khỏi hồng lên say lòng người.
Bụng đột nhiên truyền đến âm thanh ừng ực, cô sờ vào bụng, nhớ tới cô còn chưa có ăn bữa tối, khó trách sẽ đói đến mức bụng kêu lên.
Cô đi tới phòng khách, phát hiện bánh sủi cảo thịt bò cùng cơm rang trứng trên khay trà không cánh mà bay, cô gõ gõ cửa thư phòng Ngũ Tư Trần, sau đó cửa liền mở, giọng điệu ngượng ngùng không dám nhìn anh.
"Cái đó.... Bữa ăn tối tôi để trên bàn đâu rồi?". Cô lắp bắp hỏi.
"Tôi đều ăn sạch rồi!". Ngũ Tư Trần trả lời, đóng lại laptop, đứng dậy đi về phía cô.
"Cái gì? Anh ăn hết bữa ăn tối rồi sao?". Lam Huệ Tâm tức giận trừng anh, "Anh trả cho tôi bánh sủi cảo thịt bò đây, một hộp là tôi muốn ăn đây!"
"Bây giờ cô mới chịu ăn, lúc đánh rơi thì không ăn, đúng lúc tôi đói bụng, liền ăn hết rồi".
Anh nói không nhanh không chậm, cô tức giận phẫn nộ, rồi lại không biết nói lại anh thế nào.
Hai vai cô suy sụp, đi về gian phòng, cô nhớ mình có mua hai gói mì ăn liền chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, "Thật may, vẫn còn đây!". Buổi tối ăn mì cũng no bụng rồi! Nhưng, Ngũ Tư Trần quá ác độc đi, quá ích kỉ! Không chỉ có cường hôn cô, còn cướp đi bữa ăn tối của cô, loại đàn ông này thật xấu, trong lòng anh căn bản cũng không có cô, chỉ là coi cô là đồ chơi, người giúp việc tiện lợi thôi.
Cố tính muốn cô cầu xin anh, vì có thể thường trở về nhà chính mà nhớ lại về mẹ, mà cô chỉ có thể nghe lệnh anh.
Huống chi cô ăn nhờ ở đậu, anh vừa là một đại thiếu gia, mẹ cô lúc trước có tiết kiệm tiền cũng lấy một phần ra lo hậu sự cộng thêm tiền cô đi học, cả người cô không còn đồng nào.....
Lam Huệ Tâm chấp nhận tới lấy nước sôi, bưng bát mì ăn liền về phía phòng mình, đi qua thư phòng của anh, phòng của anh cùng phognf khách thì cô lại vào gian phòng đơn sơ của mình thì cô chỉ có thể kêu than một tiếng, thật khác biệt trời vực a!
Căn hộ trong tầng này trừ gian phòng của cô bài biện đơn sơ không đến được ra, mỗi chỗ thuộc về anh đều hoa lệ cao quý, anh giống như muốn chỉ rõ cô nghèo khó, không chút kiêng kỵ nào cho sử dụng sản phậm công nghệ cao, mà cô, dùng công cụ sản phẩm bình thường, ngủ mà động đậy một chút phát ra tiếng kêu kì quái, hình như nếu vặn vẹo chút thì giường sẽ sụp.
Lam Huệ Tâm cười khổ một tiếng, cô phải ở đơn sơ như vậy, căn bản cô cũng không dám cho hai người bạn tri kỉ biết, cô tin rằng hai người họ sẽ không xem thường cô, nhưng Thương Ly Yên nhất định sẽ bất bình thay cô, đối với cô mà nói, cùng Ngũ Tư Trần phân rõ phải trái căn bản là ông nói gà bà nói vịt, cô không muốn khiến bạn tốt vì cô chọc đến tức giận. Mây ngày trước, điện thoại của cô không ngừng được gọi tới, Thương Ly Yên không biết có chuyện gì muốn tìm cô, nhưng cô dùng trạng thái rung, lại vội vàng công việc quét dọn, căn bản không để ý tới, điểm này, khiến cô cảm thấy có lỗi với Thương Ly Yên.
Hôm nào nếu cô ấy gọi lại, cô sẽ trở lại là được! Lam Huệ Tâm vừa ăn mỳ, vừa nghĩ tới.
Công việc của Ngũ Tư Trần hết sức bận rộn, anh vốn không có khái niệm hai ngày nghỉ, coi như nếu công ty có nghỉ phép, anh cũng vẫn bình thường đi tới công ty làm, 6 giờ chiều trở về ăn bữa tối Lam Huệ Tâm nấu. Lam Huệ Tâm chỉ biết anh xử lý công việc cực kỳ nhiều, mà anh không nói, cô cũng không nghĩ tới việc hỏi, dù thế nào thì anh không ở nhà cũng đúng để cho cô nghỉ ngơi, ngày nghỉ thì cô có mấy giờ có thể làm chuyện mình muốn, có thể dùng tivi 46 inch màn hình phẳng của anh ra xem bóng đá, cảm nhận được âm thanh sống động khí thế, cũng có thể lấy ra rượu vang mà anh thích uống nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, hoặc sờ sờ bình hoa đắt tiền, mặc kệ hình tượng nằm thoải mái trên ghế sofa, cũng chỉ có phòng của anh cùng thư phòng gì đó thì cô không dám tùy ý đi vào, những thứ khác, chỉ cần cô cảm thấy anh đối với cô quá hà khắc, liền hưởng thụ từ trong cuộc sống cho thoải mái. Rượu ngon của anh thật sự là quá tuyệt không lời gì để nói! Cô thích nhất là lén lén lấy rượu quý giá của anh ra uống một chút, thật may là trước kia cô ở nhà chính, cùng bác tài xế uống một phen, cô có chút tửu lượng, uống chút rượu không đến nỗi bị phát hiện.
Lúc nãy, đúng lúc cô dang sảng khoái nằm trên ghế sofa, tăng thêm số quạt máy, uống nước trái cay, trên khay trà rải rác mảnh vụn đồ ăn vặt thì chuông cửa vang lên.
"Trời ạ! Lúc này ai tới vậy?". Lam Huệ Tâm nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, bằng tốc độ nhanh nhất đem tất cả trở lại nguyên trạng, mới thở dốc phì phò đi đến mở cửa.
Không ngờ lại là Thương Ly Yên cầm trong tay tờ địa chỉ mới của cô đến viếng thăm!
"Huệ Tâm, cầu xin cậu, cho tớ nương nhờ đi!". Thương Ly Yên mở miệng nói khiến Lam Huệ Tâm buồn bực không dứt, cũng thấy khó xử.
Vừa là bạn tốt, vừa là chủ nhân, hai bên cô không muốn đắc tội, cảm thấy thật là khó xử đi!
Thương Ly Yên điềm đạm dáng yêu cầu xin cô, nước mặt trên đôi mắt sáng ở mặt, câu hồn như thế, cô nghĩ, trên đời này không có người độc ác nào không để ý tới cô! Lam Huệ Tâm đưa Thương Ly Yên vào cửa, Thương Ly Yên nhìn đông nhìn tây, khóe môi nở ra nụ cười, "Không ngờ cậu ở chỗ không tệ lắm nha!"
Lam Huệ Tâm vẻ mặt đau khổ, "Hi vọng sau khi cậu thấy phòng của tôi thì còn nói được như vậy nữa không".
Đẩy cửa phòng ra, cô đưa Thương Ly Yên vào, bên ngoài bài biện lộng lẫy mới mẻ độc đáo như thế thì bên trong bài biện cũ kỹ đơn giản khiến Thương Ly Yên như từ triệu phú trốn vào khu ăn xin vậy, cô lập tức vì Lam Huệ Tâm mà bất bình, mà Lam Huệ Tâm nhẫn nhục chịu đựng càng làm cho cô bực mình.
"Huệ Tâm, cậu còn phải nấu cơm cho anh ta? Anh ta căn bản coi cậu là người làm, cậu không tức giận sao?"
"Có thể.... Tớ đã quen rồi!"
"Huệ Tâm, tớ không biết bộ dạng cậu bị trêu chọc thế này! Tôi giúp cậu lấy lại công bằng".
Lam Huệ Tâm khoát tay, "Ly Yên, không cần. Cậu trước ở trong phòng tớ nghỉ ngơi một chút, tớ nấu xong bữa tối sẽ đem đến cho cậu, trong thời gian cậu cố gắng không ra ngoài đi, giúp tớ một việc, được không?"
Thương Ly Yên mặc dù đầy bụng buồn bực, nhưng thấy Lam Huệ Tâm lo lắng, cô chỉ có thể đồng ý. Trong đầu cô đầy những kế hoạch đưa Lam Huệ Tâm ra ngoài va chạm xã hội, tính thuyết phục Lam Huệ Tâm cùng cô ra ngoài thuê phòng, hai nữ sinh ở chung một chỗ với nhau có thể chiếu cố, hơn nữa quan trọng nhất, chính là không cần nhìn khuôn mặt đàn ông mà sống qua!
Ngũ Tư Trần quay về cảm thấy có gì không đúng! Thái độ Lam Huệ Tâm có cái gì không đúng! Trước kia, cô thong thả ung dung rang cơm, như cố ý muốn cho bụng anh đói thêm vài phút, cô mới chậm rì rì mang thức ăn lên bàn, hôm nay thái độ cô khác thường, anh trở lại liền thấy thức ăn nóng hổi, cô đã bày thức ăn lên bàn, hơn nữa tới phòng bếp đi cắt trái cây.
Sau khi anh ăn cơm xong, cô không kịp chờ liền lấy đi, hơn nữa đem đĩa trái cây cắt gọn bưng đến trước mặt anh, nói một câu đơn giản: "Tôi muốn về phòng ăn". Cô liền đem món ăn thịnh soạn trở về phòng.
Con mắt anh thoáng nhìn, cô quả nhiên ăn gấp đôi so với thường ngày, đây tuyệt đối có vấn đề!
Chẳng lẽ cô ở trong phòng cô giấu người? Ngũ Tư Trần cầm một miếng trái cây khẽ cắn, lẩm bẩm nát tan, sau đó anh phun ra! Anh nhìn vật vừa phun ra. Ai dám cướp đi Lam Huệ Tâm của anh, chính là đối nghịch với anh, kết quả tuyết đối là như thế!
Không được, anh muốn tới nhìn một chút!
Ngũ Tư Trần đi về phía phòng Lam Huệ Tâm, cô tự nhiên đóng cửa phòng, quả nhiên có vấn đề!
Anh lắng nghe động tĩnh bên trong phòng, thật may cửa này căn bản không hiệu quả cách âm tốt, chỉ cần chuyên tâm nghe, mơ hồ có thể nghe được các cô nói chuyện.
"Cùng tớ rời đi....."
Hai tay anh nắm chặt, móng tay ngắt vào lòng bàn tay.
Lại có người dám ở trong nhà anh lôi kéo Lam Huệ Tâm rời khỏi anh!
Anh vốn định lập tức đi vào, những nghĩ lại, anh muốn nghe nữa, anh muốn chính tai nghe được Lam Huệ Tâm trả lời.
Thương Ly Yên nhanh chóng nói qua kế hoạch của cô, Lam Huệ Tâm rốt cuộc nghe không lọt tai trong đi.
Sắc mặt của cô trắng bệch, cảm thấy đau, tự dưng cảm giác đau mãnh liệt tới nhanh, để cho cô khó thừa nhận.
"Huệ Tâm, cậu làm sao vậy?". Thương Ly Yên cho là cô làm việc nhà nhiều, dẫn đến mệt mỏi.
"Không... tớ không sao". Cô vuốt ngực, cảm thấy trái tim toát ra cảm giác đau, chợt một tia sáng, cô hiểu tâm ý của mình!
"Huệ Tâm, quyết định của cậu?". Thương Ly Yên hào khí bừng bừng, chờ cô đồng ý.
Lam Huệ Tâm nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, không muốn làm cho cô thất vọng, rồi lại không muốn làm trái với tình cảm của mình.
Thật sự... cô không muốn rời khỏi anh....
Anh đối với cô cũng không có che chở, cũng không có sủng ái muôn vàn, tại sao cô lại hoàn toàn nguyện ý ở lại bên cạnh anh? Chẳng lẽ cô thích bị ngược sao?
Nhưng, cô cũng không nói ra được lý do! Cô chính không bỏ được anh.
Thương Ly Yên đến tìm với đề nghị như một dao trúng người cô, cô ngây ngẩn cả người, cũng chần chừ, mới phát hiện đã quen với việc quét dọn cho anh, cho anh xử lý, như là một người vợ chăm sóc gia đình với người đàn ông mình yêu, nhường âu yến cho người đàn ông về nhà có thể thoải mái cả người, không có gánh nặng.....
Đáy lòng của cô như hỗn độn nhiều lọa gia vị, thật là nhiều cảm xúc.
Người đàn ông mình yêu? Cô có thể đưa Ngũ Tư Trần thành người đàn ông mình yêu sao?
Thương Ly Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩn ra, nhẹ nhàng kêu, "Huệ Tâm?"
"Tớ... tớ phải đi thu dọn rồi...". Cô nói lảng sang chuyện khác, cảm xúc lộn xộn, "Cậu không phải ăn sao?"
"Tớ....."
Chợt, âm thanh phái nam rống lên như sấm vang lên, "Lam Huệ Tâm!"
Ngũ Tư Trần dùng sức mạnh đẩy ra cửa, Thương Ly Yên cùng Lam Huệ Tâm ngơ ngác.
"Tại sao tôi muốn ăn trái cây mà nó đều không ngọt? Cô rốt cuộc có nghiêm túc chọn lựa, đi mua hay không vậy?". Bề ngoài tự nhiên tuấn tú, cá tính ngạo mạn, Ngũ Tư Trần lớn tiếng dọa người, bởi vì anh chờ lâu mà không thấy Lam Huệ Tâm trả lời chắc chắn, mà không có tính nhẫn nại ở ngoài nghe lén.
"Tôi.... Có lẽ mấy ngày trước có bão, nên trái cây không ngọt lắm". Lam Huệ Tâm để thân thể mình ngăn Thương Ly Yên trước mặt, múc đích vì che kín tầm mắt của anh.
Nhưng nghĩ cũng biết, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của cô làm sao có thể ngăn trở cho Thương Ly Yên với người đàn ông cao và thể trọng cũng mạnh hơn đây?
Ngũ Tư Trần đẩy ra Lam Huệ Tâm, định thần nhìn lại, thấy Thương Ly Yên trẻ trung xinh đẹp, không khỏi sửng sốt. Không ngờ Lam Huệ Tâm cư nhiên trong phòng lén giấu người! Lam Huệ Tâm phát hiện tầm mắt anh khóa lại chỗ Thương Ly Yên, đáy lòng không khỏi đau xót. Thương Ly Yên diễm lệ hơn cô người, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn trở thành dưới váy cô ấy chứ?
Mặc dù cô thật hy vọng anh là ngoại lệ, nhưng chính mắt thấy anh nhìn không nhắm mắt Thương Ly Yên, hi vọng của Lam Huệ Tâm trong nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh.....
Cô vừa mới phát hiện đáy lòng mình yêu say đắm, sẽ lập tức phải phá vỡ tình yêu rồi sao?
Lam Huệ Tâm chán nản, đầu ngón tay thế lại cảm thấy lạnh lẽo.
Ngũ Tư Trần nhìn Thương Ly yên. Là người trước mặt này dụ dỗ tiểu Huệ Tâm ngọt ngào đơn thuần của anh sao?
Xem ra, không thể cho 2 người các cô đi quá gần mới được.
Ngũ Tư Trần trợn mắt ác nhìn Lam Huệ Tâm một cái, Lam Huệ Tâm tự biết đuối lý, không dám nói một tiếng.
"Cô!". Anh chỉ vào Thương Ly Yên, "Lập tức rời khỏi chỗ này! Chỗ này của tôi không hoan nghênh cô".
Mỹ nhân ở gần trước mặt, anh thế nhưng hoàn toàn không chút động lòng nào! Lam Huệ Tâm cảm thấy vui, anh sẽ không bị sắc đẹp hấp dẫn, nhưng cô lại lo, không thể đuổi đi bạn tốt của cô, cô ấy sẽ không còn nơi nào để đi.
"Ngũ Tư Trần, anh không thể như vậy!". Lam Huệ Tâm lập tức che chở Thương Ly Yên, "Cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi đồng ý với cô ấy, tôi muốn cùng ngủ với cô ấy".
"Đó là chuyện cô đồng ý, liên quan gì tới tôi?". Anh khẽ liếc Lam Huệ Tâm một cái, "Đây là phòng của tôi, tôi nói không hoan nghênh chính là không hoan nghênh".
Thương Ly Yên không nén được tức, "Tỏ vẻ cái gì? Loại người như anh rách nát gian phòng, tôi với Huệ Tâm đều không thèm khát!".
Cô đeo túi, lôi kéo tay Lam Huệ Tâm, "Chúng ta cùng đi".
"Chờ một chút". Tay Ngũ Tư Trần đè lại bả vai Lam Huệ Tâm, nhìn chằm chằm Thương Ly Yên, "Một mình cô đi thôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không rời đi với cô".
"Huệ Tâm, chúng ta đừng để ý tới anh ta". Thương Ly Yên mới không tin, muốn đi ra ngoài, mà Lam Huệ Tâm đột nhiên dừng lại bất động, cô không dám tin, "Huệ Tâm, cậu không đi cùng tớ sao?"
"Tớ....." Cô không thể đi! Tâm tư của cô muốn ở lại chỗ này!
Thương Ly Yên mắt tròn xanh nhìn cô, không thể giải thích Lam Huệ Tâm rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Ngũ Tư Trần tiếp cận bên tai Lam Huệ Tâm nói thầm, "Em không đi nữa, tôi lập tức hôn em".
Cô luống cuống, tay chân run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến kinh người, cũng nóng đến mức bóc hơi rồi!
"Anh ta không phải đang uy hiếp cậu cái gì chứ? Huệ Tâm, không cần để ý tới anh ta!"
Lam Huệ Tâm nhìn Thương Ly Yên một chút, ngượng ngùng khó xử, "Ly Yên.... Tớ....". Cuối cùng, cô quyết định, "Cậu không cần phải lo cho tớ, anh ta sẽ không làm cho tớ tổn thương".
"Huệ Tâm?" Thương Ly Yên buồn bực.
"Nói như em vậy cô ta sẽ không từ bỏ đấy!". ánh mắt của anh như đốt người muốn để cho cô bốc cháy lên.
Cô còn không kịp cử động, Ngũ Tư Trần đột nhiên hôn Lam Huệ Tâm điên cuồng ngay trước mặt Thương Ly Yên.
"Không...." Ly Yên ở chỗ này....
Ngũ Tư Trần hôn môi cô, cường hãn mà đoạt lấy ngọt ngào của cô, căn bản cũng khong quan tâm có người xem hay không, vừa đụng vào môi cô, liền không cách nào tự kiềm chế điên cuồng cướp lấy... vừa hôn lại hôn!
Lam Huệ Tâm lúc đầu giãy giụa cuối cùng lại ý loạn tình mê, ôm ngược anh, để cho anh hôn sâu hơn.
Thì ra là.... Bọn họ đã.....
Sắc mặt Thương Ly Yên một hồi cay hồng, cô sờ mũi một cái, đeo túi, đi ra ngoài.
Xem ra, Lam Huệ Tâm cùng Ngũ Tư Trần cũng không đơn thuần....
← Ch. 03 | Ch. 05 → |