Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Ở Chung Cuồng Ngạo - Chương 03

Người Ở Chung Cuồng Ngạo
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Lúc mẹ Lam mất thì Lam Huệ Tâm vẫn ở trong trường học! Sau khi cô biết tin liền chạy về thì đã không kịp thấy bà lần cuối, bà không ngừng cầu xin bác sĩ Lưu giúp bà sống lại, nhưng bác sĩ Lưu chỉ trầm lặng khẽ lắc đầu, muốn bảo cô giữ gìn.

Cô quỳ gối trước giường bệnh của mẹ, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

Bác sĩ Lưu khuyên cô không cần chịu đựng như thế, đau lòng thì khóc lên, nhưng cô không sao khóc nổi.

Trong lúc cấp bách Ngũ Tư Trần giúp cô làm xong hậu sự, anh cũng chú ý thấy cô không khóc không cười, cả linh hồn như muốn theo mẹ của cô đi, lưu lại chỉ là một vỏ trống.

Tang lễ đi qua, Ngũ Tư Trần gọi Lam Huệ Tâm vào trong thư phòng, tính nói chuyện riêng với cô một chút.

"Mẹ cô đã từng tìm tôi nói qua, bà hi vọng tôi có thể tiếp tục cho cô lưu lại, cô muốn lưu lại sao? Vậy thì cô còn nơi nào khác muốn đi không?"

"Tôi....". Cô nhăn mày lại, cười thê lương một tiếng, trên mặt tất cả đều là buồn phiền, "Trong thế giới của tôi chỉ có mẹ tôi, hiện tại, bà đã rời khỏi tôi, thế giới tôi cũng sụp đổ, đi nơi nào cũng không sao cả".

Ngũ Tư Trần thấy cô như vậy, sắc mặt biến đổi, tâm tình cũng trầm xuống theo, cảm thấy nhói đau.

"Mẹ cô nếu nhìn thấy bộ dạng mất hồn của cô như vậy, hoàn toàn mất đi lý trí và sức sống, bà nhất định sẽ không an lòng ra đi".

Ánh mắt Lam Huệ Tâm đột nhiên mở to, cô nắm chặt tay anh, vội vàng nói: "Anh cũng cảm thấy mẹ tôi sẽ trở về đúng không? Bà thật ra thì không hề bỏ rơi tôi, bà chỉ dùng một hình thức khác trở lại nhìn tôi, đúng không?"

Ngũ Tư Trần không biến sắc dừng một chút, "Cô hi vọng bà sẽ trở lại xem cô sao?"

Đầu cô lập tức vẫn điểm, gật đầu liên tục.

"Mặc dù tôi tin vào khoa học, nhưng trên đời thật có sức mạnh không thể tin được, nghe nói người chết đầu thái không phải cũng sẽ trở lại? muốn mẹ cô quay lại nhìn cô".

Cô lắc đầu, "Tôi đứng đợi ở trước cửa một chút, đợi một lúc, cũng không dám ngủ, nhưng mẹ tôi chưa trở về. Tôi muốn mẹ tôi dẫn tôi đi, tôi không muốn một mình ở lại đây, tôi phải chờ bà trở lại dẫn tôi đi, nhưng, tại sao bà chưa có trở về? tại sao bà chưa có trở về....."

Nét mặt Ngũ Tư Trần trở nên thâm trầm, anh bình tĩnh nhìn Lam Huệ Tâm hoang mang, mê loạn, không khỏi suy nghĩ sâu xa nhíu mày.

"Mẹ cô sẽ không dẫn cô đi".

"Tại sao? Bà không cần tôi nữa sao?". Cô lẩm bẩm một mình.

"Không sai! Bởi vì cô không ngoan!"

"Tôi rất ngoan". Cô nhỏ giọng cãi lại, âm lượng không lớn, nhưng anh cũng nghe được.

Anh lắc đầu, trên cao nhìn xuống cô, "Cô tuyệt không ngoan, mẹ cô muốn cô tỉnh lại, nhưng cô lại có ý định tìm đến cái chết, thế sao gọi là nghe lời? làm sao có thể coi là ngoan được?"

Lam Huệ Tâm nhìn anh, không lời nào để nói.

"Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, lưu lại? hay có ý định khác?"

Đáy mắt Lam Huệ Tâm thoáng qua tia đau buồn, cô khẽ cắn môi dưới, mở miệng nói: "Nếu mẹ tôi hi vọng tôi ở lại, tôi sẽ lấy ý của mẹ làm chủ". Chỗ này cô nhớ lại lúc cùng bà, chỉ cần bà muốn cô từ nơi này thấy vật nhớ người".

"Không nhìn ra, cô thật đúng là hiếu thuận". Ngũ Tư Trần thấy bộ dạng cô mất đi sức sống, cũng bộ dạng tức giận, không khỏi dùng giọng đùa cợt kích cô.

Lam Huệ Tâm nhàn nhạt gật đầu một cái, "Cám ơn".

Mẹ cô qua đời, như đem cả sinh khí của cô đi, đối mặt với chê cười của Ngũ Tư Trần, cô phản bác cũng thấy lười.

"Cô có thể ở lại, nhưng tôi không thích bộ dạng nửa chết nửa sống của cô".

Cô bất đắc dĩ nhìn anh. Nếu không anh muốn một người vừa mất đi người thân nhất của mình như thế nào đây?

"Theo thiếu gia xử lý". Mặt cô buồn rượi, nói không còn chút sức lực nào.

Ngũ Tư Trần phát hiện bộ dạng cô thuận theo mặc dù động lòng người, nhưng lại khiến anh cảm thấy tức giận, nhìn vô cùng không thuận mắt.

Anh đã quen với việc cô bị anh trêu cợt sẽ khóc to, Lam Huệ Tâm có đủ vẻ mặt phong phú! Cô bây giờ ở trong mây đen phai mờ, khiến anh thật không thích. Đáy lòng anh ngầm hạ quyết định, anh sẽ nghĩ ra biện pháp đem Lam Huệ Tâm có sức sống lần nữa trở về!

Bất kể Ngũ Tư Trần cho Lam Huệ Tâm công việc nặng hơn, cô đều cắn răng chịu đựng. Làm càng mệt mỏi càng tốt, cô lên giường liền ngủ luôn, sẽ không nghĩ tới đủ loại cuộc sống sau khi chết, nghĩ thấy mình chán đời, gặp phải chứng u buồn!

Ngũ Tư Trần như muốn kiểm tra cô vậy, muốn cô mỗi sáng lúc 6 giờ đem một ly nước hoa quả cho anh uống..., còn nướng bánh mì cho anh ăn, hơn nữa chỉ định nhất định phải cô làm, những người khác không cho phép làm.

Sau khi cô tan trường còn phải vội vàng chạy về lau dọn toàn bộ hành lang, anh không muốn nhiễm một hạt bụi, hơn nữa sàn nhà thư phòng của anh phải dùng hai tay cầm khăn lau 2 lần, anh sẽ bảo quản gia kiểm tra, không cho phép cô lười biếng. Làm những thứ này, Lam Huệ Tâm cũng không có một câu oán hận. Cô nghĩ rằng, là anh bỏ tiền góp sức giúp cô làm xong hậu sự cho mẹ cô, đổi lại là cô, thật không biết nên thế nào cho phải, không làm được cũng phải bán mình đi lo rồi, mà hiện tại nào có chuyện bán mình đi giúp hậu sự cho mẹ? cho nên, cô làm việc cho Ngũ Tư Trần cũng là một phương thức báo ân, mặc dù anh nghiêm khắc như thế nào, cô đều tận lực đi hoàn thành.

Đây không phải kết quả anh muốn! Ngũ Tư Trần ghét cô nhẫn nhục chịu đựng.

Anh muốn cô trở về Lam Huệ Tâm hoạt bát đáng yêu, mà không phải dáng vẻ trầm như muốn chết như thế, anh muốn nhìn sức sống của cô, mà không phải bộ dạng ưu sầu vô hồn!

Thật ra thì, cô biến thành như thé này đều không liên quan tới anh, nhưng tìm anh cũng không khỏi thấy phiền, thấy buồn bực, anh thích bộ dạng trước kia của cô hơn!

Chỉ cần cô ở lại nhà anh một ngày, anh có tư cách trông nôm, tối thiểu, anh không thích vừa vào cửa đã thấy nét mặt mờ mịt u buồn của cô.

Nhưng, anh cho cô công việc như vậy, cô có thể nhận thức phần làm, anh cho là cô sẽ không chịu nổi sẽ kêu lên với anh, nhưng cô không có, nằm ngoài dự liệu của anh, để cho anh quyết định đem cô trở lại.

"Lam Huệ Tâm". Anh đưa cô đến trước mặt anh, "Ngày mai, cô chuẩn bị toàn bộ hành lý của mình đi!"

"Tại sao?". Lam Huệ Tâm hoảng sợ nói, "Không, tôi không muốn lúc này rời đi, không nên đuổi tôi đi!". Nơi này có mẹ cô lưu lại, cô chết đều không đi!

"Tôi muốn đến chi nhánh công ty quản lý, cô đi theo cùng tôi".

"Không, tôi không muốn đi". Cô dứt khoát kiên quyết cự tuyệt quyết định của anh, "Tôi muốn ở lại".

"Không cho phép cô nói không". Ngũ Tư Trần chú ý, xem ra có vẻ nguy hiểm, lấy giọng điệu kiêu căng nói: "Tôi không phải đang cùng cô thương lượng, mà tôi đang ra lệnh".

"Nếu như mà tôi không nghe lệnh đây?" Cô khẽ nâng cằm.

"Vĩnh viễn cô sẽ rời khỏi nhà tôi! Vĩnh viễn đừng nghĩ tiến vào nhà chính của Ngũ gia!"

"Nếu như tôi nguyện ý đây? Tôi còn có thể quay lại nơi này sao?"

"Nhìn tâm tình tôi quyết định". Anh cao ngạo liếc cô một cái, "Cô chỉ cần phục vụ tôi tốt, tôi sẽ cho cô thỉnh thoảng trở lại ở đây vài ngày".

Lam Huệ Tâm buồn bực không hiểu, "Tại sao phải là tôi? Anh thiếu gì người phục vụ, quản gia Vương, bác Lý, thím Xương có tư cách hơn tôi". Cô chỉ là người giúp việc mà bố mẹ Ngũ Tư Trần đưa tới.

"Mẹ cô hi vọng cô đợi ở bên cạnh tôi, mà tôi đã đồng ý với bà". Anh có lòng tốt, Lam Huệ Tâm là anh năm đó đưa vào Ngũ gia, anh có trách nhiệm phụ trách tất cả cô, cũng cần giám sát cô, phòng bị cô. Dù sao tài sớn lớn Ngũ gia, sự giàu cố, rất nhiều tài liệu quan trọng đều ở trong thư phòng nhà chính, mặc dù mật mã khóa tinh vi, vốn dĩ thành tích sáng láng ở trường và chuyên môn máy tính của cô, khó nói là cô không trở thành hacker.

Ngũ Tư Trần đứng dậy, nhìn cô một cái, "Ngày mai 9 giờ sáng, tài xế ở cổng chính chờ cô".

"Tôi biết rồi".

Lam Huệ Tâm cúi đầu, coi như chấp nhận quyết định của Ngũ Tư Trần.

Cô muốn lưu lại, ở lại Ngũ gia.

Đối với cô mà nói, trừ nơi này có cảnh vật cô quen thuộc, có người cô quen, cô cũng không có chỗ nào có thể nương nhờ người khác!

Chi nhánh Đài Bắc Ngũ gia ở Đài Bắc, cách không xa với nhà chính Đài Bắc, vì vậy Lam Huệ Tâm không cần chuyển trường, ngược lại cô ở nhà mới lại gần với trường. Nhưng, Ngũ Tư Trần vậy mà chỉ muốn một cô gái như cô chuyển tới ở cùng với anh trong nhà mới, cô cảm thấy khó xử, bởi vì, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ ở chung một chỗ với Ngũ Tư Trần, trước kia có mẹ cô ở đây, cũng có người làm ở đây, anh lại không thường quay về, ông Ngũ và phu nhân cũng cơ hồ toàn bay ra nước ngoài, bận tối mày tối mặt, vì vậy, mặc dù được gọi là người giúp việc Ngũ gia, trên thực thế, mọi người được làm rất ưu nhàn, rất thoải mái, chỉ cần làm xong bổn phận của mình, sẽ có thời gian riêng, rất ít vì đối mặt với thiếu gia, lão gia hay phu nhân mà cảm thấy áp lực.

Hiện tại, Ngũ Tư Trần vì muốn thuận lợi trong công việc nên liền mua căn hộ tầng 7, hơn nữa chỉ muốn một mình cô phụ trách cả tầng, cô thật có chút... không, là lớn hơn! Giật mình! Còn có không chịu nổi....

Đối với chỗ ở thì Ngũ Tư Trần vốn thích sạch sẽ bắt cô mỗi ngày quét dọn sàn nhà không dính một hạt bụi, hơn nữa anh chọn sàn nhà đá cẩm thạch trắng có thể soi cả bóng người, chỉ cần hơi bẩn chút là có thể nhìn thấy ngay, anh thấy vậy cũng sẽ khiển trách cô, để cho cô cảm thấy anh cố ý hành hạ cô!

Nội tâm của cô lúc này tràn đầy yếu kém cùng chua xót, "Tôi có lau... nhưng nó muốn bẩn thì tôi có cách nào? Ban công ngay tại bên cạnh, gió thổi sẽ bốc lên bụi mù, chà khổ cực như vậy, lại bị anh toàn bộ gạt bỏ, thật sự không có giá trị!". Lam Huệ Tâm cảm thấy mình làm khổ cực như thế mà không có giá trị nào, hốc mắt không khỏi ửng hồng.

"Nếu như mẹ ở đây, anh ta sẽ không dùng dáng vẻ này ngược đãi mình....". Nghĩ tới mẹ có nụ cười ấm áp, Lam Huệ Tâm cảm thấy khá hơn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

"Nếu như mẹ ở đây, bà sẽ không để mặc mình bị bắt nạt, mẹ....". Cô cũng không đè nén được nỗi đau xót mất đi người thân, khóc đến thê lương, nước mắt không kiềm được tràn mi, một giọt một giọt chảy xuống mặt mũi tái nhợt của cô, rơi xuống trền sàn nhà đá cẩm thạch.

Cô cầm khăn lau vội vàng lau đi vệt nước mắt, nhưng lau lại giọt, giọt lại lau, mãi không dứt.

Cô dứt khoát ném đi khăn lau, sảng khoái khóc lớn lên.

Mà khóc không biết bao lâu, nỗi buồn trong lòng cô hình như giảm bớt rất nhiều.

Cô rửa mặt, tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.

Tính nhẫn nại của con người là có hạn, Ngũ Tư Trần coi cô là cái gì? Cô muốn báo ân không sai, nhưng cô không phải người giúp việc dành riêng cho anh! Anh còn chuyên chế vô lý như vậy với cô, cô nhát định sẽ rời xa cái nơi quỷ quái này! Mới nghĩ như vậy, tiếng chuông kêu lên. Cô xem đồng hồ phòng khách, thấy chỉ 6 giờ, anh trở lại!

"Tôi đói rồi, thức ăn nấu xong chưa?". Anh vênh mặt hất hàm sai khiến cô, trực tiếp đi vào phòng bếp, thấy trên bàn ăn không có gì, không khỏi nổi trận lôi đình.

"Mấy giờ rồi, cô lại còn chưa nấu hả?"

"Tôi không muốn nấu". sau khi khóc lớn, cô cảm thấy mình không cần phải ngược đãi mình, nghe anh phân phó.

"Tại sao không nấu? cô mới nấu hai ngày mà thôi, không nấu thì tài nấu nướng của cô sao có thể tiến bộ?"

"Muốn tôi nấu thì có thể, nhưng anh không thể phê bình".

"Được. Nấu nhanh lên một chút, tôi đói rồi!". Anh trực tiếp đi vào thư phòng làm việc, quay đầu dặn dò một tiếng, "Nấu xong nhớ gọi tôi".

Lam Huệ Tâm nhanh chóng từ trong tủ lạnh lấy ra rau cải, thịt bò, tính nấu thịt bò xào rau cải.

Nửa giờ sau, trong phòng ăn truyền đến tiếng kêu của Ngũ Tư Trần, "Cái người nấu món ăn như ôi thui thế này, cô rốt cuộc có thể nấu ăn hay không?". Mỗi ngày anh quay về lúc 6 giờ là muốn ăn một bữa ăn gia đình đơn giản, lúc nào muốn thì không cách nào như ý muốn.

Ngày ngày gọi đồ ăn ngoài gần một tháng, anh cũng chán ăn rồi, cũng chỉ yêu cầu Lam Huệ Tâm sau khi tan học thuận tiện thức ăn để nấu, nhưng mới ăn ba ngày, cô nấu xong gì đó không phải ít muối thì là quá ngọt, thường xuyên nhầm gia vị, mà bây giờ, anh ăn rau cải chua đến dọa người, cô ngại dấm không cần tiền sao?

Nếu như không phải vì anh không thích tham gia các bữa tiệc xa giao của khách hàng mời, liên hoan, anh không cần thiết hành hạ dạ dày bản thân như vậy!

Lam Huệ Tâm đang dọn dẹp vết mỡ trên vách nóc lò nướng, cô cãi nói: "Tôi... tôi vốn không hay xuống bếp, cũng mới học ba ngày mà thôi". Trước kia mẹ luôn muốn cho cô chuyên tâm học hành, thỉnh thoảng cho cô ở bên cạnh nhìn, cô căn bản không có cơ hội xuống bếp.

"Cô xào thịt bò phải chín, chính cô ăn thử xem". Anh tiếp tục phê bình.

"Anh vẫn phê bình, về sau tôi không nấu!". Cô tức giận.

"Tôi không phải phê bình, là đề nghị".

"Giọng điệu của anh quá kém!"

"Tôi vốn chính là như vậy". Ngũ Tư Trần mặt kiêu ngạo.

"Tôi đã rất cố gắng nấu, trước kia đều là mẹ tôi nấu....." Nhắc tới mẹ, cô liền cảm thấy cực kỳ uất ức.

Cô thật rất nỗ lực muốn nấu ra giống mùi vị mẹ nấu, bởi vì cô cũng rất nhớ, nhưng bất kể cô cố gắng như thế nào, cô đều làm không được!

"Một lần nữa cô nấu xem. Đem toàn bộ gia vị thử qua, còn dán tên gia vị lên đó".

"Nhưng, trong tủ lạnh không còn thức ăn!"

"Đi ra ngoài mua". Mỗi tháng anh cho cô ba vạn tiền tiêu vặt, chỉ cần cô phụ trách bữa ăn trễ của anh và những thứ lặt vặt khác, nếu cô biết tiết kiệm, còn dư lại chính là tiền riêng của cô, anh cảm thấy anh đối với cô như vậy là rất ưu đãi.

"Anh có thể gọi đồ ăn ở ngoài, hoặc tôi giúp anh đi mua đồ tiện lợi". Tài nấu nướng cô không giỏi, làm sao cứ làm khổ cô?

"Tôi muốn chính cô nấu cho tôi ăn!". Anh kiên trì.

"Anh... anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"

"Ah? Hóa ra càng ngày cô càng có tính khí?"

"Chỉ cần là người thì có tính khí!"

"Nói như thế không sai, nhưng tôi cho là cô đã biến thành nửa người nửa ma rồi".

"Anh nói như vậy rất quá đáng!"

"Có không? Cô không phải cảm thấy cô làm chuyện nhà rất không có thiên phú, đều là chính tôi nhắc nhở cô?"

"Tôi cũng không phải người giúp việc của anh!"

"Cô quả thật không phải người giúp việc của tôi, nhưng cô ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, muốn cô ra làm có cái gì không đúng?"

"Anh! Anh khinh người quá đáng! Tôi... tôi có thể dọn ra ngoài ở!"

Anh mỉm cười nhàn nhã, "Cô xác định cô muốn dọn ra sao? Tôi đang tính dịp này rãnh rỗi về nhà chính nghỉ hai ngày, nơi đó có mẹ cô đã từng ở đó, chỉ là tưởng tượng, giống như có thể gặp lại nụ cười mẹ của cô, chẳng lẽ cô không muốn trở về xem một chút sao?"

Lời của anh đã đả động vào trái tim cô."Tôi muốn! tôi muốn trở về! Tôi có thể trở về sao?"

"Nếu như cô muốn dọn ra ngoài, không thể trở về được nữa".

"Tôi không dời đi!"

"Có nấu ăn cho tôi ăn hay không?"

"Tôi lập tức đi ra ngoài mua!". Lam Huệ Tâm nhanh chóng chạy đi, một lát, cô lại ủ rũ cúi đầu đi vào, "Tôi... tôi quen mang ví tiền!"

"Đây một nghìn đồng cầm đi, mua nhanh". Anh rút ra tờ tiền lớn trong ví cho cô.

Thấy mặt cô thẹn thùng nhìn anh sững sờ, có vẻ sinh động hơn rất nhiều, cũng hai má đỏ, tim của anh không khỏi rung động.

Xem ra, Lam Huệ Tâm hoạt bát ngây thơ hồi xưa sắp trở về rồi!

Nói thật, anh vui khi việc thành.

Ở chi nhánh công ty đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc Ngũ Tư Trần mặc dù là đã chuẩn bị trước, nhưng anh lấy thực lực chứng mình anh tuyệt không phải là người chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, anh nhậm chứng ngày đầu tiên, liền chính xác chỉ ra vấn đề thiếu sót kế hoạch xây dựng khách sạn, hơn nữa dứt khoát cải thiện cơ cấu tổ chức nội bộ, khiến mọi người biết anh không chỉ là một thiếu gia có tiền mà thôi.

Đối với kế hoạch xây dưng khách sạn mới, anh từ đầu đến cuối tham gia thi hành, làm xong đủ công việc, quan sát, phân tích hình thức kinh doanh khách sạn, tương đối các ưu khuyết điểm khách sạn, huấn luyện cho các nhân viên, tăng cường phương hướng kinh doanh khách sạn, tìm kiếm các loại chiến lược mạnh hơn, anh hết sức cố gắng!

Khi kế hoạch xây dựng khách sạn được bố đồng ý bắt đầu thì anh càng thêm toàn bộ quá trình đốc công, rất sợ một sơ xuất xuất hiện liền thất bại trong gang tấc.

Thời gian này, anh như cũ ngày ngày trở về ăn cơm, mà tài nấu nướng của Lam Huệ Tâm theo yêu cầu của anh từ từ tiến bộ, cộng thêm có lúc anh chợt có ý nghĩ đưa cô vè nhà chính thì đầu bếp cũng sẽ dạy cô một chút, cô đối với tài nấu nướng của mình càng lúc càng có lòng tin rồi.

"Đây là sườn kho tôi làm". Cô dương dương hả hê đem tác phẩm nóng hổi bưng lên bàn.

Ngũ Tư Trần nhìn cô một cái, cảm thấy tim cô đột nhiên đập nhanh, mặt đỏ tới mang tai. Đúng a! Cô đang làm gì? Dáng vẻ cô vừa rồi tốt ngu xuẩn, giống như một người vợ hiền đưa vật quý.... Không không không, cô không cần là cô vợ nhỏ của Ngũ Tư Trần! anh chỉ sẽ bắt nạt cô, cô không muốn cả đời bị anh trêu chọc!

"Đầu của cô vẫn dao động, cô ở đây dao động cái gì? Hơn nữa mặt của cô hồng như vậy, cô đang nhớ cái gì?"

"Tôi...." Cô theo bản năng lấy tay chạm má, cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, mặt của cô thật đỏ!

"Sẽ không lại nấu ra cái gì khẩu vị kỳ quái chứ?". Anh nghi ngờ nhìn cô.

Cô ưỡn thẳng ngực, tầm mắt của anh liền dứng trước ngực cô.

Không ngờ cô gái này tuy nhỏ bé, ngược lại các bộ phận cơ thể lại phát triển tốt như thế!

"Anh đang nhìn cái gì!" cô vội vàng chuyển người qua, không để cho anh dùng ánh mắt vô lễ với cô.

"Là chính cô muốn tôi nhìn, tôi cũng không phải muốn nhìn như vậy".

Nghe một chút! Anh nói cái gì vậy? giọng điệu không khỏi ngông cuồng đi!

Lam Huệ Tam tức đến mức sắp bốc khỏi rồi, "Hừ! Không cho anh ăn"

Lam Huệ Tâm đưa tay muốn lấy sườn kho trên bàn đi, anh cầm cổ tay của cô khẽ dùng lực, hơi thở nóng rực phun về phía cánh tay cô, khiến cô giật mình, tay bỗng dưng lỏng!

"Cứu" Một tiếng, cái mâm bể, sườn kho rớt đầy đất! Anh buông tay cô ra, hai tay liền vuốt, "Xem này, bất kể ai cũng không cần ăn nữa".

Lam Huệ Tâm ngồi xổm người muốn cứu lấy sườn kho, lại bị mảnh vụn mâm sứ cắt vào ngón tay, cô bị đau rút tay về, máu rơi xuống.

Ngũ Tư Trần thấy thế, lập tức kéo cô tới phòng khách, "Cô ngồi xuống, không nên lộn xộn".

"Tôi còn phải thu dọn...."

"Chuyện nhỏ này đợi một chút rồi làm tiếp, cô chảy máu thì trước tiên phải băng bó trước, tránh để vết thương lây vi khuẩn".

Lam Huệ Tâm thấy lòng anh như lửa đốt, không khỏi sững sờ, trong miệng nói ra giọng điệu không dám tin, "Anh ở đây... quan tâm tôi sao? Anh cũng sẽ quan tâm tôi sao?"

Ngũ Tư Trần biết trong lúc vô tình mình lại lộ ra tính tình thật, anh lập tức mặt nghiêm, giấu đầu hở đuôi bày tỏ: "Cô là người duy nhất nấu món ăn cho tôi, tôi không hy vọng bởi vì tay bị thương mà không thể nấu, tôi không muốn đói bụng!"

"Anh...." Anh rõ ràng là quan tâm cô.... Cô có thể cảm nhận được!

Anh thô lỗ gầm lên một tiếng, "Nhanh băng bó tay của cô một chút, bụng tôi đói, cô băng bó kỹ nhanh đi mua bữa ăn tối cho tôi ăn!"

"Đó.... Được". Lam Huệ Tâm cầm giấy lau vết thương tùy ý bọc lại, lấy ví tiền định đi ra ngoài.

"Vết thương của cô không có khử trùng, cũng không có băng bó!"

"Vết thương nhỏ này không sao đâu"

"Làm sao sẽ không sao? Cô không băng bó, tôi gọi điện thoại bảo bác sĩ đưa bác sĩ Lưu tới đây!"

"Đừng!". Chỉ là vết thương nhỏ thế này mà phải gọi bác sĩ Lưu, như thế có phải biến bé xé ra to không?

"Cô nhanh lên băng bó vết thương một chút, tôi thật sự đói vô cùng".

"Vậy tôi đi mua về cho anh ăn trước rồi băng bó sau"

"Không, băng bó trước!". Giọng điệu của anh hết sức dũng mãnh, không cho cô mặc cả cò kè.

Lam Huệ Tâm đi lấy hòm thuốc, ở trước mặt anh khử trùng bôi thuốc, lại băng bó, đợi đến khi tất cả hoàn thành, cô mua bữa tối về cũng là 1 giờ sau rồi, mà anh, thái độ hoàn toàn khác thường không có bất kì câu oán hận ngồi ăn hộp cơm!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)