Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 097

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 097
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Lazada


Khi thấy người đàn ông cúi xuống, xả nước giúp mình, gò má anh gần trong gang tấc, vừa tuấn tú vừa mang vẻ dịu dàng, kiên nhẫn, Phong Lăng sững người nhìn anh, mãi vẫn không nói ra được câu nào.

Lệ Nam Hành nhúng tay trong nước, vừa thử độ nóng vừa nói: "Biết cậu không thích bị người ta động vào quần áo của mình nên hôm qua, sau khi đưa cậu về đây, tôi đã ném cậu vào trong nước như thế này, lát nữa cậu tự thay quần áo cho sạch sẽ đi."

Nói xong, người đàn ông mới đưa mắt nhìn cô.

Lúc quay lại nhìn, vì Phong Lăng vẫn đang giương mắt nhìn anh nên môi hai người nhẹ nhàng sượt qua nhau, ánh mắt của Phong Lăng thẫn thờ, nhưng mắt Lệ Nam Hành lại chẳng có bất kì gợn sóng nào, chỉ giữ nguyên khoảng cách gần gũi trong gang tấc như này, nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của cô. Anh đưa tay lên xoa đầu Phong Lăng, mãi lâu sau mới tựa hồ đẩy cô ra, lúc này mới lạnh lùng nhìn cô:

"Bị đập đầu đến mức ngáo luôn rồi à? Cậu không nhớ rõ hôm qua mình đã gặp chuyện gì sao?"

"Nhớ."

Lệ Nam Hành nhìn cô, lát sau thu tay lại rồi đứng lên: "Cậu tự cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ trong bồn tắm này đi, nhớ đừng để vết thương trên trán dính nước đấy."

Thấy anh xoay người định đi, Phong Lăng đưa mắt nhìn về phía anh: "Lão đại."

Lệ Nam Hành đã đi đến trước cửa phòng tắm, không quay đầu lại mà lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì tắm xong hãng nói."

Phong Lăng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng hình như cũng không có gì bất thường cả.

Hôm qua, cô bị thương ở trên trán, tuy máu cũng bị bắn lên người nhưng nếu tối qua mình vẫn luôn hôn mê bất tỉnh thì vết máu trên quần áo hẳn là đã bị nước ngâm tan hết rồi, lúc nãy còn xả nước ra nữa, sao cô lại không thấy vết máu bị tan ra trong nước?

Với lại, hình như bộ đồ này cô mặc ngày hôm qua, đến giờ vẫn còn mặc trên người

Lão đại hẳn sẽ không lừa cô mấy chuyện như thế này. Nếu hôm qua, lúc cô hôn mê, lão đại thật sự đã phát hiện ra cô là con gái thì thái độ cùng vẻ mặt hiện tại chắc chắn sẽ không như thế.

Phong Lăng giơ tay lên, sờ lên trán mình, ngón tay vừa đụng đến lớp băng gạc kỉa lại lập tức nhớ đến lời dặn lúc nãy của anh, vì thế cô dời ngón tay dính nước sang phần trán không bị thương khác. Rất đau! Hôm qua lúc bị đập đầu vào tường, cô thật đã nghĩ mình sắp chết đến nơi.

Vừa nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, còn cả tên sĩ quan chỉ huy mập bị chính tay cô giết chết, lại nhớ đến vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Lệ lão đại, Phong Lăng chậm rãi đứng dậy khỏi bồn tắm, chỉ liếc nhìn cửa phòng tắm đã được đóng lại kia một lát. Nếu tối hôm qua, anh không cởi đồ cô ra thì bây giờ, khi cô tắm rửa, chắc anh cũng sẽ không tùy tiện đi vào, vì thế cô cũng không cố ý khóa trái cửa phòng tắm lại mà dứt khoát cởi hết đồ ra, sau đó lại lần nữa bước vào ngồi xuống bồn tắm.

Cảm giác thân thể rã rời cùng cảm giác khó chịu vì bị thuốc giày vò cả đêm hôm qua, trải qua một đêm ngâm nước lạnh nay chỉ còn dư lại cảm giác lạnh lẽo. Giờ khắc khi được tắm rửa sạch sẽ, cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Không bao lâu sau, ngay lúc Phong Lăng đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy khăn tắm, ngoài cửa bỗng nhiên có bóng người đàn ông tiến đến gần, động tác của cô khựng lại, đưa mắt nhìn về cái bóng ở ngoài cửa.

Lúc này, Phong Lăng mới thấy ngoài cửa số, trời đã sáng, cũng không biết hiện tại đang là mấy giờ nhưng nhìn sắc trời bên ngoài thì đoán chừng cũng khoảng chín, mười giờ rồi.

Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng mặc đồ của mình bước ra ngoài, quần áo ở nhà mặc lên người anh vốn đã hơi rộng rãi nhưng mặc lên người cô lại thành cực kỳ to rộng, vai và xương quai xanh đều lộ ra ngoài hơn một nửa nhưng vì quần áo khá dày nên đường cong thân thể cô bị lộ, cũng thuận tiện cho cô tiếp tục che giấu sự thật không muốn nói ra với người khác kia.

Anh lại thoáng nhìn thiếu nữ vừa tắm xong bước ra ngoài, bởi vì không biết đây là nơi nào nên cô đang dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt có hơi mông lung không biết phải làm gì.

Lệ Nam Hành ngồi ở trên ghế sofa, cầm điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên, anh thờ ơ nói: "Đây là chỗ ở của tôi, không phải khách sạn, cũng không phải nhà ở nằm trong phạm vi quản lý của quân khu."

Nghe thấy những lời này, Phong Lăng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Lúc này, cô mới chuyển mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa. Cô mấp máy môi một lát rồi mới đi đến, đứng trước bàn trà, không dám tiến đến gần ghế ở bên kia nữa, chỉ đứng thẳng tắp như học sinh tiểu học đang nghe dạy bảo: "Lão đại, chuyện ngày hôm qua, tôi..."

"Không cần giải thích, tôi đã xem camera giám sát hiện trường trong căn phòng kia, biết chuyện gì đã xảy ra rồi." Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt rõ ràng oan ức rồi lại muốn chủ động gánh tội của cô: "Cậu không sai, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ lập tức giết lão chứ không nhẫn nhịn đến cùng như cậu đâu."

Phong Lăng không ngờ kết quả lại như thế, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý xong, bản thân cô sẽ tự gánh mọi hậu quả về chuyện giết chết sĩ quan chỉ huy, tuyệt đối không gây bất kỳ áp lực nào lên căn cứ XI, hoặc là liên lụy đến căn cứ.

"Nhưng tôi đã giết người, còn là nhân vật quan trọng trong quân đội Mỹ." Phong Lăng nhìn anh: "Lão đại, tôi biết anh rất có trách nhiệm với từng thành viên trong căn cứ, nhưng chuyện này... Tôi có thể tự mình gánh chịu."

*****

"Cậu có thể gánh được cái gì? Gánh được mạng của lão sĩ quan chỉ huy kia hay là gánh hình phạt tra tấn của quân đội Mỹ? Hay là giao cậu lên Cục Cảnh sát rồi để họ phán cậu mười năm, hai mươi năm tù?"

Phong Lăng bình tĩnh: "Thế cũng được, cho dù thế nào thì việc giết sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ cũng là không đúng! Dù sao, họ cũng không phải là phần tử khủng bố mà chúng ta thường đi tiêu diệt, không thể coi như giống nhau được, vì thế cho dù bị xử phạt thế nào, tôi cũng đều chấp nhận."

Lệ Nam Hành cười gằn: "Vậy ai sẽ gánh sự trong sạch của thành viên trong căn cứ XI này? Ai gánh chịu danh dự của căn cứ XI? Cái tên mập đã chết dưới tay cậu kia sao?"

Phong Lăng nghe thấy hai chữ trong sạch thì mắt hơi giật giật, cô nhìn thẳng vào anh: "Lão đại, thật ra nếu hôm qua tôi kiên nhẫn thêm vài phút nữa thì sự tình sẽ không thành ra như thế này, thật sự xin lỗi."

"Chẳng có gì để cậu phải xin lỗi cả." Lệ Nam Hành ném bật lửa màu bạc cùng điếu thuốc chưa châm trong tay lên trên bàn trà, lạnh nhạt nói: "Cậu dây dưa thêm mấy phút, không phải bị đập đầu vào tường chết tươi thì cậu và A K cũng sẽ biến thành vong hồn dưới súng của lão thôi! Nếu nhất định phải có một bên chết, thế thì hãy để người đáng chết phải chết đi!"

Nói xong, người đàn ông tùy ý ngả lưng dựa vào ghế, giọng hờ hững: "Cho dù hôm nay cậu không giết lão, sau khi tôi xem xong camera giám sát ngày hôm qua, lão cũng không thấy được mặt trời hôm nay đâu."

"Thế bây giờ phải giải quyết thế nào?"

Lúc đầu, cô còn định để bản thân tự gánh tội, giờ lại đổi cách nói, hỏi anh phải giải quyết ra sao.

Có thể thấy được, tuy bình thường tính tình Phong Lăng bướng bỉnh không chịu nhún nhường nhưng trong lòng vẫn có sự tín nhiệm cực cao đối với anh.

Lệ Nam Hành không hề thay đối sắc mặt, chỉ nhìn cô: "Cậu nói cho tôi biết trước, hôm qua lúc mất đi lý trí, cậu đã nghĩ gì?"

Phong Lăng im lặng một lúc: "Tôi không biết, chỉ là rất phẫn nộ, tôi chưa từng tức giận đến như thế, hoàn toàn làm hành động theo bản năng."

"Thật không? Nhưng hôm qua, khi tôi nhìn vào mắt cậu, sao tôi lại như nhìn thấy một con sói vậy." Lệ Nam Hành lạnh lùng híp mắt lại: "Đó mới là cậu sao?"

Phong Lăng siết chặt hai tay bên người, cúi thấp đầu, sau khi im lặng một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Lão đại, chuyện liên quan đến việc này, tôi có thể không trả lời không?"

"Cậu nói xem?" Lệ Nam Hành bắt tréo chân, hờ hững nhìn cô.

Phong Lăng là người không thích vạch vết sẹo của bản thân ra cho người khác nhìn, nhất là quá khứ tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai khi còn nhỏ.

Nhưng bây giờ dù sao thì chuyện này cũng là do chính cô gây ra, ngày hôm qua cô có thể sống sót rời khỏi quân khu, bây giờ có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này đều là nhờ có Lệ Nam Hành. Bất kể anh đã từng làm gì với cô thì anh cũng không hề có ác ý, thậm chí, đúng là anh đang bảo vệ cô.

Về tình về lý, cô không thể cứ lấp liếm chuyện này mãi.

Giọng nói của Phong Lăng có chút khàn khàn: "Tôi lớn lên giữa bầy sói."

Sáu chữ ngắn ngủn đã khiến ánh mắt vốn đang bình tĩnh không chút gợn sóng của Lệ Nam Hành từ từ đanh lại. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh chẳng khác gì ngày thường của cô, nhìn cô hiện tại bởi vì vết thương trên trán quá nặng mà khuôn mặt tái nhợt. Tuy anh không biểu hiện ra ngoài, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ muốn nhìn rõ được hết thảy quá khứ của cô thông qua lời thú nhận hiện tại.

"Bắt đầu từ khi tôi có nhận thức thì đã thấy bản thân ở trong hang động nơi núi đồi thăm thẳm, uống sữa của sói mẹ để lớn lên. Lúc khoảng hai tuổi đã phải học cách đi tìm kiếm những thứ có thể ăn được ở xung quanh hang động, vì thế tôi hoàn toàn không hề sợ bất cứ thứ gì trong rừng sâu, thậm chí tôi còn cảm thấy thân thiết với chúng."

Phong Lăng nói nhỏ: "Tôi nhớ, trong căn cứ đã từng chiếu một bộ phim cũ rất nhiều năm về trước, hình như tên là Tazan —- Cậu bé rừng xanh. Tôi chỉ xem khoảng hai mươi phút là đã bỏ đi, không ở lại xem tiếp nữa. Bởi vì lúc đó tôi nhớ đến mình khi còn bé. Nếu như vào năm năm tuổi ấy, tôi không được mấy tên mafia nước Mỹ trà trộn vào trong rừng rậm đưa đi, có lẽ tôi đã lớn lên trong cánh rừng thăm thẳm kia, thậm chí còn không biết nói chuyện, chỉ biết làm những hành động của loài sói."

"Có lẽ vì từ nhỏ được uống sữa của sói mẹ, lại lớn lên trong bầy sói nên tính tình tôi khá máu lạnh, không có tình người. Nhưng sau khi gia nhập căn cứ, tôi cũng đã cố gắng hòa nhập, vì thế tính tình cũng từ từ ôn hòa hơn rất nhiều. Chính tôi cũng không ngờ hôm qua mình lại đột ngột bị kích thích đến mức đấy, lúc đó tôi đã thật sự đánh mất lý trí."

Lệ Nam Hành im lặng hồi lâu, không nói gì. Phong Lăng biết cho dù là người nào nghe cô kể về tuổi thơ của mình như thế thì đều sẽ hoài nghỉ rốt cuộc đấy là thật hay là giả, làm sao có chuyện một đứa nhỏ có thể sống sót, thoát khỏi cả bầy sói?

Khi còn bé, cô cũng không hiểu nhiều, sau đó lớn lên rồi, cô cũng thắc mắc, có lẽ là vì lúc đó, con sói mẹ tha cô về hang vừa mất con của nó, cũng có lẽ lúc đấy gặp may, cô đói bụng gào khóc đòi ăn, nhào vào trong lòng sói mẹ là lập tức bú sữa mà dù là bản năng của loài sói tính hay bản năng con người thì bản năng làm mẹ đều giống nhau. Vì thế cô mới có thể sống ngay ở trong hang động một cách kỳ lạ như thế, đồng thời còn được sói mẹ bảo vệ cẩn thận, bất kì con sói nào muốn ăn thịt cô hoặc muốn cắn cô đều sẽ bị sói mẹ tấn công.

Dù Phong Lăng là người nhưng dù sao, từ khi bắt đầu hiếu biết mọi thứ, cô đã ở trong hang sói, vì thế cô có thể hiểu rằng con sói mẹ nuôi nấng cô kia vô cùng hung hãn, mấy con sói khác không dám đụng vào nó nên nó mới có thể bảo vệ cô chu toàn được.

Nhưng lúc còn bé, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ sống sót khi rời khỏi rừng rậm, còn có thể sống ở bên ngoài nhiều năm như thế nữa. Cô cho rằng trong thế giới rộng lớn này, nguy hiểm gì cô cũng đã trải qua, chuyện đáng sợ như đối phó với các phần tử khủng bố mà cô cũng chẳng nhíu mày lấy một cái thì còn có chuyện gì có thể khiến cô không chấp nhận được?

Nhưng ngày hôm qua, khi bị tên sĩ quan chỉ huy mập kia bỏ thuốc rồi đè dưới thân, cô mới biết thứ nguy hiểm nhất thế gian này chính là lòng người. Lệ Nam Hành không lên tiếng.

Điều này không có nghĩa là anh không tin.

Có lẽ lúc này, anh mới hiểu được tại sao cô phải giả làm con trai. Nếu như từ nhỏ, cô bị mafia mang đi, một bé gái tâm hồn thuần khiết chưa từng tiếp xúc với con người phải làm thế nào để tự vệ, có lẽ chỉ có cách giả làm con trai mới có thể bảo vệ được bản thân.

Như thế càng chứng minh được rằng, cô giữ khoảng cách với anh hết lần này đến lần khác, thậm chí không hề động lòng với lời tỏ tình của anh, cũng không phải bởi vì cô không thích anh.

Mà chỉ vì, cô không hiểu.

Bầu không khí chìm trong im lặng vài phút, Lệ Nam Hành không nói lời nào. Phong Lăng cũng không làm bừa mà cô chỉ là lắng lặng nhìn anh, ánh mắt chân thành, thẳng thắn không hề e sợ. Cô cũng không hối hận vì mình đã ra tay giết người nhưng lại áy náy đối với người trong căn cứ và Lệ Nam Hành, bởi vì cô không muốn liên lụy đến bất cứ ai cả.

Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, anh bỗng bật cười, trách: "Nghĩa là bao năm qua có con của sói trà trộn vào căn cứ, thế mà đến tận giờ tôi mới biết."

Phong Lăng không hé răng, chỉ nhìn anh.

Lệ Nam Hành đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trên cao. Phong Lăng vẫn bất động, mặc cho ánh mắt của anh "làm thịt" cô hoặc làm gì đó thì tùy, cô vẫn không định né tránh hay phản kháng.

------

Gì. anh... anh... định làm gì chị tôi. Đừng! Đừng! Chúng tôi thích lắm =))))


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-351)