Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 096

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 096
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Lazada


Người đàn ông trở về bên giường, nhìn cô gái đang nằm hôn mê.

Một đoạn băng quấn ngực màu trắng đã bị vén lên, dường như dưới đầu ngón tay thon dài của người đàn ông có một loại ham muốn nóng bỗng nào đó chẳng thể áp chế được. Lệ Nam Hành miễn cưỡng áp chế ngọn lửa nóng trong lòng xuống nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự cổ vũ khích lệ từ sâu trong máu thịt.

Vải quấn ngực rơi lả tả, thân thể trắng nõn tuyệt đẹp của người thiếu nữ hiện ra ngay trước mắt. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mọi đáp án đều không trực quan bằng nhìn tận mắt.

Cảnh tượng như này tựa hồ như đang báo trước có thứ gì đó đã bắt đầu.

Trong cơ thể Lệ Nam Hành có một ngọn lửa mờ ám nào đó đang lan ra, bao phủ toàn thân khiến Lệ Nam Hành có khát vọng muốn xé nát người trước mắt.

Lệ Nam Hành nhìn thiếu nữ nằm trên giường, giơ tay kéo cổ áo mình. Anh không thấy trên người cô có vết thương nào khác, trái lại làn đa trắng nõn, mịn màng của cô lại khiến người ta không nỡ dời mắt đi dù biết là không nên nhìn. Anh vươn ngón tay xoa eo Phong Lăng, có lẽ là để xác nhận rằng tất cả những điều này đều là sự thật, rồi chậm rãi hướng lên trên.

Đầu ngón tay lướt ngang qua những 'vòng ràng buộc' màu trắng đã lỏng ra từng vòng xoắn.

Đôi mắt của Lệ Nam Hành thoáng run lên, một số ký ức ùa về, chồng chéo lên nhau trong đầu anh, rồi lại xuất hiện một khung cảnh tương tự thế này.

Hình như xúc cảm mềm mại này đã từng nằm trong lòng bàn tay anh.

Cho dù Phong Lăng đang ngủ mê man nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa tan đi, hơn nữa, vì thời gian đã trôi qua quá lâu, dược tính đã càng lúc càng tích lũy trong người Phong Lăng đến mức cô sắp không thể tự kiểm chế được nữa. Đầu ngón tay của người đàn ông lướt qua, hơi lạnh trong không khí cùng nhiệt độ ấm áp trên ngón tay của anh khiến cô không chịu nổi mà run rẩy. Âm thanh của người con gái kia vang lên, rất thấp rất nhẹ nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh này, Lệ Nam Hành có thể nghe ra tia khàn khàn, âm thanh bay bổng dịu dàng tràn ra khắp không trung, khiến bầu không khí trở nên mập mờ mê loạn ngay trong nháy mắt...

Lệ Nam Hành nhìn cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt đen thầm, sâu như giếng cổ kia lập tức đen tối như màu mực, sâu như biển rộng, len lỗi tia u ám trầm lắng.

Dù biết rõ hiện tại, Phong Lăng không thể chịu được sự kích thích như vậy nhưng khi nhớ đến vẻ hung hăng cùng những lời nói đối liên tục của cô nhóc lừa đảo này, Lệ Nam Hành chẳng thể nào khống chế được động tác dưới tay mình.

Hô hấp của người đàn ông trở nên nóng bỏng hơn, thậm chí còn nóng hơn cả của cô. Ánh mắt anh rơi xuống lọn tóc ngắn mềm mại sát tai của người thiếu nữ, rồi sau đấy lại đời mắt nhìn lên khuôn mặt cô, không nhịn được mà cúi xuống, dịu dàng đặt lên một bên trán không bị thương của Phong Lăng một nụ hôn. Cho dù đã biết rõ là thật nhưng anh vẫn đang suy nghĩ đến việc ngụy biện miếng silicon kia có hợp lý không?

Rốt cuộc là ai cho cô dũng khí dám dùng loại lý do đó để lấp liếm cho qua?

Mà m* nó chứ, lúc đó anh cũng tin là thật.

Quần áo đã bị cởi ra của Phong Lăng lại càng lộn xộn hơn bởi động tác của người đàn ông này, bên trên chiếc bụng nhẳn mịn bằng phẳng có một đường cong tròn trịa khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nó cũng sẽ phát điên. Cho dù quanh năm có dùng vải quấn ngực quấn chặt vào trong đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự trổ mã bình thường, ngược lại còn là vì bị giấu kín, hơn nữa rất ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời, nên càng nõn nà hơn trên làn da vốn đã trắng mịn.

Rõ ràng là hàng thật, nhưng lại hoàn mỹ không chút khuyết điểm đến mức khiến người ta tưởng rằng đấy là đồ giả.

Hấp dẫn đến mức, khiến người ta... Khó mà kiềm chế được...

Phong Lăng đang ngủ mê man nhưng vẫn còn sót lại chút ý thức, không thể không có cảm giác gì được, thế nhưng cô không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, mí mắt rất nặng, đầu rất đau, thậm chí không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào, là ai đang ở cạnh cô.

Cô chỉ cảm thấy cả người mềm oặt như bị ngâm vào trong vại giấm, còn là vại giấm nóng hầm hập, có người đang đun lửa, càng lúc càng nóng tựa như muốn nấu chín cô.

Vào lần thứ hai anh nghe thấy người con gái vô thức "ưm" khẽ một tiếng ở trong miệng, mắt Lệ Nam Hành tối sẫm lại, cúi đầu xuống ngậm lấy bờ môi cô, dây dưa hôn mút, rồi lại tiến vào khuấy đảo, không buông tha một tấc nào trong miệng cô.

Phong Lăng vẫn không biết chuyện gì nhưng cả người đều mềm nhũn ra, hai tay không có sức để giơ lên. Chỉ khi cô cảm nhận được cánh tay của người đàn ông kia đang làm gì trên người mình, cơ thể mới run rẩy. Cô dùng sức nắm chặt ga trải giường theo bản năng, nhưng vì không có sức lực nên ngón tay chỉ giật giật rồi cũng không cử động gì nhiều nữa.

Nụ hôn nóng bỏng dây dưa với cô như thế này hình như đã từng xảy ra, hình như đêm đó trên núi tuyết, đã từng xảy ra...

Chẳng lẽ là vì trúng phải loại thuốc này, nên mới chợt nhớ đến đêm ấy?

Cô không mở mắt ra được, cũng chỉ có vài tia ý thức còn sót lại, không nói ra được rốt cuộc là hai chuyện này có chỗ nào không giống nhau, thế nhưng dòng điện tê dại như chạy thẳng từ đốt cuối xương sống dọc thẳng lên. Cô không nhịn được nhăn mày lại, hừ hừ thành tiếng.

Phong Lăng luôn duy trì lý trí và khoảng cách nên có vào ngày thường, nhưng bây giờ thân thể của cô lại rất thành thật, khiến người đàn ông kia bạo dạn làm tiếp.

Mười bảy tuổi, có thể nhỏ hơn vài tháng, cũng có thể lớn hơn vài tháng.

Nhưng cho dù là bao nhiêu đi nữa thì độ tuổi của cô bây giờ chính là thời điểm chờ nở rộ, đợi người đến hái, cơ thể chưa từng bị người khác đụng vào, vì thế vô cùng mẫn cảm, chỉ hơi chạm nhẹ vào cũng sẽ khiến cô run rẩy khó chịu.

Khi anh hôn môi Phong Lăng, cô bỗng nức nở, đồng thời run rẩy, hai chân động đậy, rõ ràng đây là một loại bản năng.

Nhưng loại bản năng này khiến đáy mắt người đàn ông kia lập tức bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, gần như sắp đốt trụi Phong Lăng đang không tỉnh táo. Nhìn cô gái đang mê man không biết hai chân của mình vừa cọ qua thứ gì kia, ánh mắt anh dần trầm xuống, tối lại.

"Muốn cái gì? Hả?" Giọng nói của người đàn ông rất thấp, kề sát ở bên tai cô, biết cô không tỉnh lại được, cũng biết cho dù bây giờ mình có làm gì cô cũng sẽ không oán giận, cũng biết rằng, hiện tại anh đang thật sự... rất muốn cô.

Nhưng...

Vẫn chưa thể vạch trần giới tính của Phong Lăng trong căn cứ được, với tính tình của cô, nếu biết bí mật của bản thân đã bị người khác biết, thậm chí là anh đã biết từ lâu, e là cô khó có thể tiếp tục ở lại trong căn cứ.

Ngày hôm nay cô đã chịu kích thích rất lớn, đã liều mình đến mức mặc kệ tất thầy mà ra tay giết người.

Đã như thế, nếu giờ cô lại phải chịu thêm một áp lực hay kích thích nào khác lên tỉnh thần...

Lệ Nam Hành rất khó bảo đảm liệu mình có giữ cô lại được không.

Nhưng lúc này đây cô gái ấy bỗng mở miệng ra, dùng hơi thở đã hơi nặng nề để hô hấp mãnh liệt theo bản năng, vẻ mặt khó nhịn cùng từng mảng ửng hồng trên má cô mỗi giây mỗi phút đều đang khiêu chiến khả năng tự chủ của người đàn ông kia.

Cuống họng Lệ Nam Hành khô khốc, ngón tay đột nhiên trượt xuống giữ lấy hai chân của người con gái ấy...

--------

Ây gu. Đến đúng đoạn hay thì hết =)))) Hẹn mọi người sáng mai nha ^^


*****

Cách chiếc quần không tính là quá dày của Phong Lăng, người đàn ông đè ép xuống.

Cứ như vậy, tay của cô gái bị người đàn ông kéo lên trên, nhưng đến lúc anh cảm nhận được sự mát mẻ của thuốc mỡ ở dưới tay, tâm trí Lệ Nam Hành mới ngừng lại. Anh cúi đầu mở lòng bàn tay của cô ra, nhìn thấy vết thương nhỏ bị dao găm cứa rách ở đấy, tuy không phải quá sâu nhưng chỉ mới vừa cầm máu không bao lâu.

Anh thật sự muốn bắt cô phải trả giá đắt vì đã lừa anh lâu như thế, muốn cô phải bật khóc ở trên giường, muốn cô dùng giọng nói khàn khàn lạnh nhạt xa cách thường ngày để gọi tên anh, muốn cô nằm dưới thân anh cầu xin tha thứ.

Nhưng Phong Lăng vừa hôn mê vừa bị thương như hiện tại hoàn toàn không chịu nổi bất kỳ hình phạt nào của anh.

Thấy mặt cô đang càng lúc càng đỏ lên, người đàn ông nhắm mắt lại rồi bỗng nhiên dứt ra, đứng dậy đi vào buồng tắm.

Dưới làn nước lạnh, khuôn mặt cùng thân thể của cô gái ngoài kia vẫn quấn quanh trong tâm trí anh, nước lạnh chẳng cách nào xối trôi đi được.

Người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen, hai mắt nhắm chặt lại, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh thân thể trắng nõn mê người của cô gái ngoài kia. Cơ bắp sau tấm lưng hoàn mỹ của người đàn ông căng chặt, anh ngẩng đầu lên, ngửa dài cổ, toàn thân bỗng toát lên vẻ đẹp hoang dại...

Nước trong vòi sen nhỏ xuống, cơ bắp sau lưng người đàn ông căng chặt đầy mạnh mẽ.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông bỗng thở ra một hơi thật dài, tựa vào vách tường lạnh lẽo ở phía sau trong buồng tắm, để mặc nước chảy từ trong vòi sen ra, đến lúc nước lại nóng lên. Lệ Nam Hành vốn chưa cởi áo ra, lúc này cả người đã ướt đẫm, lại giơ tay ấn lên mái tóc bị nước xối dính lên trán, đôi mắt thăm thẳm tựa vực sâu không đáy.

Khi Lệ Nam Hành đi ra khỏi phòng tắm đã là hơn nửa tiếng sau.

Cô gái ấy vẫn nằm trên giường với bộ quần áo xộc xệch, không có sức động đậy, đôi mắt vẫn khép chặt như trước, không hề hé ra dù chỉ một chút.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lệ Nam Hành cảm thấy sự kiềm chế nửa tiếng vừa rồi của mình suýt chút nữa đã đổ sông đố bể. Anh bỗng xoay người, đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mặc ở nhà mềm mại, nhạt màu. Sau khi thay đồ xong, Lệ Nam Hành tiện tay xoa xoa mái tóc ngắn còn đang sũng nước rồi mới trở về phòng ngủ, cố gắng giữ tỉnh táo mang quần áo tới cho Phong Lăng.

Khả năng quan sát của Lệ Nam Hành trước giờ vẫn luôn rất tỉ mỉ, đối với cách xử lý vải quấn ngực trên người cô, mở ra thế nào thì anh liền quấn lại như thế đấy, cuối cùng, vị trí cài lại chẳng lệch hơn ban đầu bao nhiêu, sẽ không bị cô nhìn ra chút sơ hở nào.

Sau khi khôi phục lại tất cả về hình đáng ban đầu, người đàn ông đang định đi lấy một chậu nước lạnh đến giúp cô lau khuôn mặt vì ảnh hưởng của thuốc mà rịn đầy mồ hôi, nhưng tiếng rên của cô gái kia vẫn vang lên không ngừng, một lần nữa khiêu chiến sự tự chủ của anh.

Lệ Nam Hành vốn cho rằng tính tự chủ của anh rất mạnh, nhất là trên phương diện đối với phụ nữ, nhưng đối với Phong Lăng, cho dù anh từng nghĩ rằng cô ấy là nam hay hiện tại đã biết cô ấy là nữ, anh đều muốn cô, không hề thay đổi.

Từ khoảnh khắc anh nghĩ bản thân thật sự là gay, hai từ này đã viết rõ mồn một lên mặt anh rồi.

Anh chưa bao giờ lẩn tránh, luôn tỏ ra thản nhiên, cũng không hề tỏ ra lo lắng trước bất cứ biến cố nào.

Lúc Phong Lăng đã được mặc quần áo gọn gàng lại một lần nữa, cô vẫn bị tác dụng của thuốc giày vò trong nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn như thế, cô đã bị người đàn ông này không những hôn mà còn sờ, chiếm hết lợi lộc.

Lạnh.

Phong Lăng bỗng tỉnh lại trong từng cơn mát lạnh, lúc mở mắt ra cô vẫn còn hơi hoảng hốt, phải mất rất lâu mới tìm lại được tiêu cự. Cô ngơ ngác nhìn bốn phía lênh láng nước trước mắt mình.

Rất lâu sau cô mới phản ứng lại được, cô biết rằng mình đang ngồi trong một bồn tắm rộng lớn, nước trong bồn rất lạnh.

Cô run lên, lúc này mới lấy lại ý thức, tỉnh táo quan sát xung quanh, phát hiện đây là một phòng tắm xa lạ.

Phong Lăng nhíu mày lại, đang định đứng dậy thì khóe mắt bỗng thấy được một bộ đồng phục tác chiến nam màu đen được treo ở bên cạnh, nhìn thấy bộ đồng phục chiến đấu màu đen kia, cô mới buông lỏng cảnh giác.

Đây là chỗ ở của ai?

Là nhà của A K? Hay là... Khách sạn nào đó?

Phong Lăng không ở khách sạn nhiều, nên cô cũng không phân biệt được quá rõ ràng cách bài trí phòng tắm của nhà ở, chung cư hay là của khách sạn. Nhưng cô cảm thấy dù nơi này được trang trí đơn giản nhưng lại vẫn có phong cách, đồ vật trưng bày trong này coi bộ vô cùng rất đắt, cho dù là miếng gạch sứ lát dưới đất cũng sáng bóng, tuyệt đối không hề rẻ.

Phong Lăng nhíu mày lại, muốn đứng dậy khỏi bồn tắm, nhưng vừa động đậy một chút đã cảm thấy toàn thân uể oải như muốn nhũn ra, không có chút sức lực nào cả, đầu cũng đau như muốn nổ tung.

Toàn bộ kí ức ngày hôm qua chảy vào trong đầu cô, cô nhắm mắt lại một lúc lâu, bên tay vô tình đụng phải một cái bình không biết là sữa tắm hay là thứ gì, làm nó rơi xuống đất.

Vài giây sau, cửa phòng tắm bị mở ra, một người đàn ông cao to rắn rỏi đi vào: "Tỉnh rồi à?"

Phong Lăng nghe thấy giọng nói này, ngần ra một lúc, đưa tay lên chạm vào băng gạc được dán bằng phẳng ở trên trán, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông đang mặc đồ ở nhà đứng ở trước cửa.

Ngày thường ở trong căn cứ Lệ Nam Hành không mặc trang phục chiến đấu thì cũng mặc áo ba lỗ, hoặc đôi lúc ra ngoài trở về sẽ mặc âu phục trang trọng, còn nhìn thấy anh trong dáng vẻ hiền lành như thế này thì vẫn là lần đầu của cô. Nhất là quần áo trên người anh, trông rất thoải mái, khiến vẻ dịu dàng của anh nối bật hơn vẻ cứng rắn, ương ngạnh thường ngày.

Tuy Phong Lăng thừa nhận bản thân có thành kiến với anh nên nhìn anh rất không thuận mắt, nhưng Lệ Nam Hành trong dáng vẻ như thế này đúng là hiếm thấy.

Cô thả tay xuống, lại nhìn xung quanh một lát mới khàn giọng hỏi: "Đây là đâu?"

"Trước hết đừng có quan tâm đây là đâu, cậu còn khó chịu chỗ nào không? Tác dụng của thuốc đã tan hết chưa?" Người đàn ông đi tới, đưa tay xuống bồn tắm thử nhiệt nước rồi lại giơ lên sờ sờ khuôn mặt lành lạnh của cô một chốc.

Phong Lăng ngồi cứng ngắc trong bồn tắm, mơ màng nhìn anh. Không phải hôm qua cô còn đang ở trong quân khu sao? Hơn nữa... Cô nhớ lúc đó bản thân đã mất lý trí, còn giết người...

Vết thương trên trán cô vẫn còn, chứng tỏ chuyện đó không phải là một cơn ác mộng, mà là sự thật.

Thấy cơ thể cô đã không còn nóng đến mức như lửa đốt nữa, lại nhìn sắc mặt trắng bệch bị đông cứng của cô, Lệ Nam Hành không nhiều lời, đứt khoát xả nước trong bồn ra ngoài, đồng thời vặn vòi nước ở bên khác để nó chảy ra dòng nước ấm có nhiệt độ vừa phải, rồi từ tốn nói: "Nếu có chỗ nào không thoải mái hoặc thấy đau đầu thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-351)