Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 344

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 344
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mới đầu chúng muốn xử lý người phụ nữ vướng víu là cô rồi mới đưa đứa trẻ đi, nhưng giờ lại cảm thấy ở đây có bẫy, có điều cũng đuổi theo đến tận đây rồi, đằng trước cũng không có đường, chỉ là một người phụ nữ thôi, có thể làm gì được chúng?

Lúc này, gã đàn ông cao to lấy điện thoại ra gọi điện cho kẻ còn ngôi ngoài xe, khẽ nói mấy câu gì đó, còn gã cao gầy thì cầm gậy đánh bóng tiếp tục bám theo vào trong.

Vì chỗ này khá gần với hồ nước của công viên, lại quanh năm không có ai đến dọn dẹp, trêи bức tường phía cuối rừng cây đã mọc đầy rêu xanh, gió thổi tới, mùi cây cối ẩm ướt xanh tốt thoảng qua mũi.

Phong Lăng nhắm tới vị trí có nhiều rêu xanh nhất và nơi sạch hơn một chút, cô chạy tới vịn chắc vào tường, nhanh chóng bật một cái nhảy lên tường cao.

Mấy giây sau, hai kẻ bám theo tăng nhanh tốc độ, nhưng vì đuổi theo gấp quá mà không chú ý ở vị trí không bắt mắt trêи bức tường có rất nhiều rêu, những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Gã đàn ông cao gầy cầm gậy muốn dùng một tay để trèo tường nhưng đã ngã sõng soài ra đất, nằm chổng vó ra đó, chiếc gậy trong tay cũng bay lên, đập thẳng vào mặt. Gã đau đến mức nổ đom đóm mắt, mấy giây sau vẫn không thể tỉnh táo lại được.

Gã còn lại vừa gọi điện thoại xong liền tiến tới đỡ kẻ kia dậy, tên cao gầy nghiến răng nghiến lợi vùng dậy, quay đầu qua một bên nhổ một ngụm máu, chửi thề. Gậy đánh bóng đập trúng vào miệng gã nên cả hàm răng như muốn nứt ra.

"Con nhỏ này cũng khá đấy, tường cao thế kia nhảy cái là lên."

"Còn đuổi theo không?"

"Đuổi theo!"

"Vậy còn thằng bé..."

"Bảo mấy đứa kia đưa thằng bé đi, còn con nhỏ này không thể thả được, đuổi tiếp cho tao!"

Hai tên vội trèo tường, tìm bóng dáng cô gái đã biến mất đằng sau bức tường.

Lúc này, không biết Phong Lăng cố tình hay vô ý, vạt áo cô lại bị lộ ra ở nơi cách đó chưa đến một trăm mét, hai gã trêи tường quắc mắt nhìn thấy, vội nhảy xuống điên cuồng đuổi theo.

Gã cao to vừa chạy vừa cầm điện thoại để gọi, đầu bên kia, giọng đàn ông trung niên lạnh lùng vang lên: "Xử con nhỏ đó đi, đừng để nó làm vướng chuyện."

Hai kẻ kia không do dự nữa mà rút ngay hai con dao ngắn bóng loáng ra, xông tới.

Phong Lăng đi đằng trước, phía bên ngoài bức tường nối liền với một khu cao tầng khép kín. Trong khu này có khoảng mấy chục tòa nhà, cô vòng qua khuôn viên của khu nhà này, chạy thẳng tới một tòa nhà cao tầng vừa có người mở cửa. Trước khi cửa đóng lại, cô đã kịp níu lại, mở cửa rồi đi vào trong, cô không vào thang máy cùng với người vừa mở cửa mà quay người chạy thẳng về phía thang cuốn.

Thời gian đúng như cô dự tính, cô vừa chạy lên tầng ba, cửa tầng dưới đã mở, khoảnh khắc hai tên kia xông vào, chúng không ngốc, một người chờ thang máy, người còn lại chạy thang bộ lên trêи.

Chúng muốn một người ở trêи một người ở dưới cùng tấn công cô.

Lúc này, Phong Lăng không chạy nữa, cô đứng ở cửa an toàn chỗ tầng ba, tiện tay đóng cửa lại, tránh làm phiền đến người dân sống ở tầng này. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cùng lúc đó cô lại nghe thấy tiếng thang máy lên đến tầng này, Phong Lăng dừng ở khúc ngoặt giữa tầng ba và tầng bốn. Kẻ kia đã xông tới, khoảng khắc trông thấy cô, gã nhét một tay vào túi áo, nắm chắc con dao đã chuẩn bị sẵn, rồi xông thẳng về phía cô.

Khi đối phương khó khăn lắm mới chạy lên tới nơi, Phong Lăng đặt một tay lên tay vịn cầu thang, khẽ lộn người một cái, nhảy xuống khúc ngoặt giữa tầng hai và tầng ba. Vừa đáp đất, cô đã ngước lên nhìn kẻ vừa mới chạy lên, nở một nụ cười lạnh lùng, thách thức. Cùng lúc đó cô ra dấu "mày rất yếu" để kϊƈɦ thích tâm trạng đối phương, khi đối phương xanh mặt chửi, cũng muốn nhảy xuống, Phong Lăng hơi lùi lại phía sau một bước, tránh để bị va phải. Một giây trước khi đối phương kịp tiếp đất, cô đã quét chân về phía trước, khiến gã ngã lăn ra. Sau đó cô vặn tay gã ra sau lưng, giật mạnh một cái cướp mất con dao ngắn gã đang cầm. Cô lại giơ chân đạp vào hõm phía sau đầu gối của gã, gã đàn ông to con gần như to gấp đôi cô đau đớn hét lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.

Đúng lúc này, tên cao gầy đã đi thang máy lên đến nơi, gã cầm gậy đánh bóng, đi từ tầng sáu, bảy gì đó xuống, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, gã bước nhanh hơn, gộp mấy bậc thang vào thành một chạy xuống tầng này.

Giây phút gã chạm mắt với Phong Lăng, cô đã đá bay cái tên vừa bị mình bẻ cổ tay, lúc gã loạng choạng bò dậy với lấy con dao nằm dưới đất, vẫn tư thế ban nãy, cô lanh lẹ vịn vào thành cầu thang, ung dung lộn nhào người nhảy xuống chỗ giao nhau giữa tầng một và tầng hai, rồi lại quay người chạy ra ngoài.

Sau khi mở cửa chạy ra, Phong Lăng vòng ra sau lưng của tòa nhà này trước. Cô nhìn sang tòa gần nhất bên cạnh, đồng thời lại thấy bên cạnh có hai chiếc xe trở hàng lớn có lẽ dùng để chuyển nhà. Bình thường trong những khu nhà khép kín thế này, rất ít khi có xe được cho vào, trừ khi là chuyển nhà mới được.

Theo lối tư duy thông thường, nếu cô lách mình ra đằng sau tòa nhà bên cạnh thì sẽ dễ ẩn náu hơn, nhưng mục đích của cô không phải là trốn nên đã đi ra sau một trong hai chiếc xe, nhân lúc không có ai ở đó, cô nhảy lên buồng xe đựng không ít vật dụng gia đình phía sau, rồi cô lại lách mình ra sau chiếc thùng để tủ quần áo và tủ lạnh.

Ban nãy cô đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, thấy điện thoại sáng lên, cô cúi đầu nhìn, là Lệ Nam Hành gọi điện đến. Giờ cô không tiện nghe máy nên cũng không lấy điện thoại ra.

Lúc này có vài người đi tới, đang chuyển đồ ra ngoài.

Họ đều là người Mỹ bản địa, hầu hết đều là công nhân, còn có cả ông chủ công ty vận chuyển nữa. Nghe thấy họ vừa xếp đồ vừa nói muốn chuyển những món đồ nào trước, Phong Lăng biết chắc tạm thời họ sẽ không động đến tủ quần áo với tủ lạnh, cô bèn ngồi ở đó không động đậy.

*****

Đúng lúc này, hai kẻ bám đuôi cũng đã đuổi tới nơi. Chúng nhìn mấy người cạnh xe hàng, lại thấy họ đang chuyển đồ ra, nhạy bén đi vòng ra sau xe một vòng, sau khi chắc chắn không thấy gì trong xe mới truy đuổi sang tòa nhà phía trước.

Cho đến khi mấy công nhân đã chuyển đồ xe bên cạnh đi rồi, Phong Lăng dựa vào đó nghe ngóng một lúc, mới đứng dậy chui ra.

Vừa nhảy ra khỏi thùng xe, nào ngờ lại đụng mặt một người, cả mặt cô gần như va vào ngực người ấy.

Phong Lăng lảo đảo mấy bước, theo bản năng giơ tay lên, còn chưa hoàn hồn lại vì cơn đau trêи mũi đã nghe thấy giọng người đàn ông: "Sao không nghe điện thoại?"

Phong Lăng ngẩng đầu nhìn, Lệ Nam Hành đứng ngay trước mặt cô, lạnh lùng cau mày.

Mặt Phong Lăng bỗng thả lỏng: "Ban nãy em trốn người ta, sợ phát ra tiếng động nên không nghe máy, điện thoại để chế độ im lặng nhét trong túi."

Đúng lúc này, hai kẻ mới chạy qua tòa bên cạnh dường như đã phát giác ra điều gì đó bất thường, chúng đã vòng về, vừa hay thấy người đàn ông đang đứng cạnh Phong Lăng. Giây phút trông thấy Lệ Nam Hành, chúng ngờ vực nhìn nhau, đánh giá xem liệu có nên qua đó không.

"Không phải em nói muốn về nhà họ Phong sao, ban ngày ban mặt ra đây dắt chó một mình làm gì?" Lệ Nam Hành nở một nụ người khiến hai kẻ kia không hiểu được, vì đứng ở khoảng cách xa nên chúng không nghe rõ anh nói gì, nhưng chắc chắn anh có quen biết với Phong Lăng.

"Sao anh lại tới đây? Anh đã xem tình hình bé Mạt Mạt chưa?" Phong Lăng nấp người ra sau xe, khẽ hỏi.

"Lúc đi ngang qua đu quay, anh có thấy bà em với người giúp việc cả bé Mạt Mạt ở trêи đó nên đã đưa họ vào phòng bảo vệ của công viên, gọi điện cho người tới trông rồi, em yên tâm."

Với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu cùng nhau, hai người chỉ cần một ánh mắt, một câu nói cũng có thể lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Vừa rồi, đúng là cô đang nghĩ cách để tranh thủ thời gian cho bà và đứa nhỏ, vì cô biết sau cuộc gọi ban nãy, kiểu gì Lệ Nam Hành cũng đến.

Phong Lăng yên tâm, không hỏi nhiều nữa mà nhìn về phía hai kẻ kia, hờ hững nói: "Đưa được người đi là tốt rồi, giờ không cần dắt chó nữa, giết thôi."

Hai người nhìn nhau ăn ý.

Lúc cô ngẩng lên, trông thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy của anh, cô biết mắt của anh thật sự đang dần bình phục, như vậy có ra ngoài một mình cũng không ảnh hưởng gì. Hai người rất gần nhau, gần đến nỗi tay của cô như dán vào cánh tay rắn chắc của anh.

Lệ Nam Hành đứng bên cạnh, chỉ là hai kẻ bám đuôi, có gì mà phải do dự chứ?

Phong Lăng lại nhìn ra phía khác.

Cách đó không xa, gã đàn ông cầm gậy đánh bóng đã nhận được ánh mắt của cô, gã cảnh giác đánh giá người đàn ông cạnh cô, siết chặt cây gậy, nhất thời không dám manh động.

"Giết thế nào? Em muốn xử tên béo hay tên gầy?" Lệ Nam Hành cười rất tươi, như thể đang thảo luận xem lúc hai người ăn lẩu thì muốn ăn cay hay không cay vậy: "Anh nói chứ lần sau em cũng phải đưa anh về nhà ông bà đi. Kiểu gì anh cũng phải kiếm cơ hội lấy lòng ông bà, em phải tạo cơ hội cho anh chứ?"

Phong Lăng: "..."

"Ban nãy, anh thấy bà bị dọa không nhẹ đâu, lát nữa anh sẽ lái xe đưa mọi người về, như vậy có thể đường đường chính chính vào nhà, hay mình cứ ở lại nhà ông bà một đêm luôn?"

Phong Lăng: "..."

Khu nhà này có không ít người qua lại, lại là nơi ở cao sang, giá cả đắt đỏ, có đủ người của các quốc gia, màu da khác nhau, ai nấy đều vội vàng ra ngoài hoặc trở về.

Lệ Nam Hành khoác tay lên vai cô, anh cười, lại cúi đầu hôn lên má cô một cái. Phong Lăng đang định tránh đi thì lại bị anh giữ chặt, hôn tới hôn lui lên má, sau đó lại hôn lên tóc mai của cô, cho đến khi cả người cô áp sát vào lòng anh. Lúc này, Lệ Nam Hành mới liếc qua chiếc gậy đánh bóng mà tên cao gầy đứng cách đó mười mấy mét đang cầm.

"Em mang gì theo?" Môi anh sát tai cô, vẫn nở nụ cười, giọng anh rất rõ ràng nghiêm túc, nhưng chỉ đủ để mình cô có thể nghe thấy.

"Chỉ có một con dao, cướp được từ bọn chúng." Phong Lăng vẫn giữ nguyên tư thế bị anh ôm bất động.

Lệ Nam Hành ôm cô chặt hơn, quay người, gần như muốn đưa cô rời khỏi đây ngay lập tức.

Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Nam Hành đổ chuông, anh đứng đó nghe máy, quay lưng hai người lại để lộ cho hai kẻ kia thấy, khiến chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào.

"Là Tiểu Hứa gọi." Lệ Nam Hành dập máy bảo, rồi lại hôn lên tai Phong Lăng: "Cậu ta hỏi có phải tới New York đón hai đứa mình về không."

Hiện tại, họ đang đứng chỗ đông người qua lại giữa khu nhà, tài xế của hai chiếc xe chở hàng đến giờ vẫn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, họ xuống xe châm thuốc.

Lệ Nam Hành đi tới: "Người anh em, cho xin điếu thuốc."

Nhất thời, Phong Lăng không biết anh lên cơn nghiện thuốc hay làm sao, vội kéo tay anh lại, cau mày nói: "Không được hút thuốc, mấy tháng nay anh không hút, cai rồi thì cai đi, còn hút cái gi?"

Lệ Nam Hành nhìn cô, khóe miệng cong lên: "Nếu giờ em bảo muốn có một đứa con khỏe mạnh, bắt anh cai thuốc cai rượu, anh đảm bảo từ giờ trở đi, chỉ cần ra ngoài anh sẽ đeo khẩu trang, đến khói thuốc người khác hút anh cũng không ngửi luôn. Thế mà giờ em lại chạy ra đây dắt chó một mình, căn bản hoàn toàn không hề có ý thức tự giác sẽ làm mẹ bất cứ lúc nào, em không thể khiến người ta bớt lo được sao?"

Phong Lăng: "... Em chỉ nghĩ cho an toàn của bé Mạt Mạt thôi, em cũng có muốn ngày nào cũng phải đánh đánh giết giết đâu."

Lệ Nam Hành cúi nhìn cô, một tay Phong Lăng nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, tay còn lại bỏ vào túi áo, nắm lấy con dao ngắn. Hai "con chó" bị dắt đi nửa ngày nay thấy họ thật sự giống một đôi tình nhân, cứ ôm hôn nhau nãy giờ, đã thế không biết hai người vừa nói gì mà vẻ mặt cũng dịu hơn rất nhiều.

Thật ra, cuộc gọi ban nãy là do Tiểu Hứa – người đã biết mọi truyện xảy ra ở New York gọi tới hỏi: "Lão đại, có cần tăng chi viện không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)