Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 343

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 343
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, nhân lúc Phong Lăng phân tâm, Lệ Nam Hành liền rút mất khăn tắm của cô, rồi lại đè cô xuống.

Trước ánh mắt hung hăng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành cúi xuống hôn cô, vừa hôn vừa dịu dàng nói: "Anh yêu em, Phong Lăng..."

Đến cuối cùng, Phong Lăng cũng không biết mình đã mất tri giác từ lúc nào, cô chỉ lờ mờ cảm thấy giường cứ phập phồng lên xuống, người đàn ông lại lau người cho cô, sau đó lại nhấc chân cô lên lau, rồi lại hôn lên trán cô.

Phong Lăng thật sự không chịu đựng nổi, nhắm mắt chìm vào bóng tối.

...

Sáng sớm hôm sau, một người rất hiếm khi hẹn khám ở nhà như Bác sĩ Yorkser lại gọi điện tới hỏi địa chỉ, sau đó đích thân lái xe tới. Sau khi Lệ Nam Hành xuất viện, cứ ba ngày ông ấy sẽ đến một lần để kiểm tra cho anh.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, hiếm khi Phong Lăng ngủ một giấc lâu như vậy, lúc tỉnh dậy, cô mở cửa cho Bác sĩ Yorkser, sau đó thu dọn rồi ra ngoài.

"Đi đâu thế?" Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài, Lệ Nam Hành vừa được Bác sĩ Yorkser đỡ ra ghế sofa ngồi tử tế, nhìn thẳng về phía cô.

"Dù sao ở đây cũng là New York, nhà họ Phong ở đây, em về thăm ông bà, có vấn đề gì không?" Mấy hôm nay Phong Lăng bị người đàn ông này hành nhiều quá khiến cô phát bực, hiếm khi có người ngoài ở đây, cô cũng không tiện xụ mặt. Nhưng quả thật tạm thời cô không muốn để ý đến tên cầm thú này chút nào, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn.

"Ừ, đi đi, tiện thể cho anh gửi lời hỏi thăm ông bà." Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho cô.

Phong Lăng coi như không nhìn thấy, quay người đi thẳng.

Đúng là cô có ý định về nhà họ Phong thật, dù sao thì mắt của Lệ Nam Hành cũng đã khỏi, cũng không cần ở lại New York lâu nữa, chắc cũng sắp phải về Los Angeles rồi.

Tuy nhà họ Phong cũng có nhà tổ ở Los Angeles, nhưng cô vẫn phải hỏi ý hai ông bà xem ông bà muốn ở lại New York hay muốn về Los Angeles sống với cô. Chỉ là Phong Lăng cảm thấy hai ông bà lớn tuổi rồi, không tiện đi lại, vẫn phải nghĩ tới các phương diện khác của hai ông bà, cũng cần phải về nhà thảo luận.

Trêи đường lái xe về nhà họ Phong, điện thoại của Phong Lăng đổ chuông, cô liếc nhìn số trêи màn hình, nghe máy: "Bà nội ạ?"

"Phong Lăng à, giờ cháu đang ở đâu thế?" Không biết tại sao mà giọng của bà cụ Phong trong điện thoại lại hơi nhỏ, nói cũng thận trọng.

Phong Lăng nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cô lái xe chậm lại, tập trung vào cuộc gọi: "Cháu đang trêи đường về đây, sao thế ạ? Xảy ra chuyện gì hả bà?"

Bà cụ Phong nói nhỏ, hơi căng thẳng: "Bà với người giúp việc lớn tuổi đưa bé Mạt Mạt ra ngoài chơi, vừa mới tới công viên gần nhà thì cảm thấy đằng sau có một chiếc xe bám theo, giờ bà vào trong công viên rồi, rõ ràng bà vẫn cảm nhận được là sau khi chúng ta xuống xe thì vẫn bị bám theo."

Phong Lăng nhanh chóng tìm định vị công viên gần nhà họ Phong, đến ngã ba cô vòng xe chuyển hướng rồi mới lái tiếp, tăng tốc, tay còn lại cầm điện thoại, giọng vẫn bình tĩnh: "Bà có biết đối phương nhắm đến ai không?"

"Bà với người giúp việc hai bà già thì có thể bị ai theo dõi chứ? Chắc là nhắm vào thằng bé đấy." Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Phong Lăng, bà cụ vốn đang hơi sợ hãi và căng thẳng bỗng thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, bà khẽ bảo: "Bà sợ một bà già như bà không có bản lĩnh gì, lỡ mấy người đó tới giằng đứa nhỏ, hai chúng ta không thể bảo vệ được thằng bé..."

"Cháu tới ngay đây." Phong Lăng nhìn hiển thị chỉ đường chỉ còn cách khu công viên khoảng tầm năm cây số: "Mười phút, mọi người tìm chỗ nào đó đông người chờ cháu, đừng quay đầu lại, đừng để họ phát giác ra điều gì, cứ coi như không biết gì hết."

"Được, cháu chú ý an toàn, lỡ đám người đó không dễ dây vào..."

"Bà yên tâm, cháu còn khó dây hơn nữa kìa."

Phong Lăng vừa dứt lời đã dập diện thoại, cô tăng tốc, lao nhanh theo bản đồ chỉ đường như tên rời cung.

Lúc đến công viên, quả thật cũng chỉ vừa qua mười phút đồng hồ. Phong Lăng đỗ xe, cúi đầu nhìn điện thoại, trêи đó có tin nhắn bà nội gửi cho cô một phút trước, nhắn hiện tại thằng bé vẫn đang ở cạnh họ, rất an toàn. Sau đó bà lại gửi thêm một tin nhắn nói họ đang ở phía dưới của tòa lâu đài trắng, ở đó có rất nhiều người. Phong Lăng đi theo hướng bà cô chỉ, vừa đi cô vừa nhanh chóng cởi thả tóc ra, mái tóc buông xõa sau lưng, cô đeo kính râm lên, cởi chiếc áo chống nắng, buộc ngang hông. Trông cô chỉ như một vị khách ăn mặc thời thượng, sẽ không khiến những kẻ kia chú ý tới. Thấy tòa lâu đài trắng ở ngay trước mặt, cô liền đi thẳng về phía đó.

Quả nhiên bà cụ Phong và người giúp việc dắt tay bé Mạt Mạt đi vào chỗ đông người nhất, hai người thỉnh thoảng lại ngồi xuống trêu thằng bé, không hề nhìn ngó khắp nơi hay tỏ ra căng thẳng.

Cũng may mà phối hợp tốt.

Phong Lăng yên tâm đi tới, lúc đi ngang qua chỗ bà mình, cô cũng không hề dừng bước, chỉ bước chậm lại, như người lạ đi ngang qua, khẽ nói: "Đi theo cháu ra chỗ vòng đu quay chọc trời, giả bộ như không quen cháu, hai tên bám đuôi có vẻ không phải dân chuyên nghiệp, chúng không biết cháu."

Nghe thấy lời của Phong Lăng, bà cụ Phong với người giúp việc không trả lời mà làm theo yêu cầu đi về phía bên đó.

Phong Lăng giữ khoảng cách nhất định với họ, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn họ, cho đến khi bà cụ Phong đưa bé Mạt Mạt ngồi lên đu quay. Sau khi có nhiều người lên thì đu quay bắt đầu khởi động. Khoang họ ngồi cũng đã dần lên tới giữa không trung.

Bấy giờ cô mới quay người đi sang hướng khác, nhưng vẫn chỉ như một du khách bình thường đi ngang qua, không hề ở lại lâu.

Cô cúi xuống, thắt lại dây giày trắng chặt lại.

Cô liếc thấy một người đàn ông cao to, khôi ngô, đội chiếc mũ màu đen đang nhìn chằm chằm vào khoang mà bé Mạt Mạt ngồi.

Cùng lúc đó, Phong Lăng lại thấy một người đàn ông gầy nữa cũng ăn mặc giống người kia, nhưng tên này còn cầm thêm một cây gậy đánh bóng không biết lấy ở đâu ra. Ở những nơi như công viên trò chơi thế này, có gậy đánh bóng cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Gã đập đập vào tay, nhìn về phía đu quay, trông có vẻ hơi sốt ruột.

*****

Phong Lăng đứng dậy, lúc này điện thoại của cô đổ chuông, cô bắt máy. Giọng Lệ Nam Hành truyền ra từ điện thoại: "Đang đâu thế?"

"Trong công viên gần nhà họ Phong nhất, gần đường Odin ấy." Phong Lăng khẽ nói vào điện thoại.

Người đàn ông đang gặm chuối trong chung cư, nghe thấy cô bình tĩnh báo địa vị một cách đột ngột như vậy, vẻ mặt nghiêm lại: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Bé Mạt Mạt bị người ta theo dõi, em không tiện nói nhiều, cúp máy trước nhé." Phong Lăng nói xong liền nhanh chóng dập điện thoại. Lúc cô quay lại, bỗng phát hiện một trong hai tên kia đã quay qua nhìn về phía cô, có vẻ như đã nhận ra cô.

Dù sao thì những người tới đây đều là đưa con cháu đi chơi, không thì sẽ là các cặp tình nhân, còn cô từ đầu đến giờ chỉ có một mình.

Ánh mắt của Phong Lăng giao với gã đàn ông, gần như cả hai cùng hiểu ra một điều gì nữa. Ngay giây sau đó, Phong Lăng quyết định rời khỏi khu vực vòng đu quay khổng lồ, chạy về phía mặt hồ tĩnh lặng ở giữa công viên. Hai kẻ kia lập tức đuổi theo cô. Rõ ràng chúng sợ cô sẽ báo cảnh sát hoặc muốn phá chuyện của chúng nên muốn khống chế cô trước.

...

Cùng lúc đó, tại căn chung cư cá nhân của Phong Lăng ở New York.

Lệ Nam Hành nhìn sắc trời bên ngoài, mặc luôn chiếc áo phông màu đen mà trước đó anh đã gọi cho cửa hàng tiện lợi mang đến rồi cầm chìa khóa điện tử đi ra ngoài.

Anh vừa ra cửa đã gặp Tần Thư Khả đang xách giỏ hoa quả ra khỏi thang máy. Tần Thư Khả kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh: "Lệ... khụ, anh rể, anh định đi đâu đấy?"

Lệ Nam Hành liếc cô một cái, rồi lại nhìn về phía cửa căn chung cư chưa khóa cửa: "Đến đúng lúc lắm, em trông nhà đi, anh ra ngoài một chuyến."

Tần Thư Khả: "???"

Đùa gì vậy?

Cô chỉ tranh thủ lúc rảnh tới hỏi thăm, an ủi bà chị họ một chút, tiện thể xem mắt Lệ Nam Hành thế nào thôi, sao cô vừa mới tới đã bảo cô ở lại trông nhà?

"Cửa khóa được mà? Em trông nhà gì chứ?"

"Anh không biết mật mã, lỡ về ngay mà không vào được nhà thì sao?" Lệ Nam Hành vừa hờ hững đáp vừa sải bước vào thang máy.

Tần Thư Khả: "..."

Cô không hiểu.

Nhưng thấy cửa thang máy đã đóng, ngăn cách vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Lệ Nam Hành, cô do dự một hồi, tuy không cam tâm nhưng vẫn đi đến trước cửa, cuối cùng quyết định vào nhà. Nhìn căn nhà tràn ngập hơi thở của Lệ Nam Hành với Phong Lăng, Tần Thư Khả thở dài, than thay cho kiếp độc thân của mình.

...

Điện thoại của Phong Lăng không có tín hiệu.

Bà cụ Phong và người giúp việc đã cho bé con đi đu quay vòng thứ hai. Họ rất nghe lời Phong Lăng, không hề xuống dưới, có điều lâu như thế rồi vẫn không nhận được điện thoại của Phong Lăng nên họ đành gọi cho cô, nhưng điện thoại lại không được kết nối.

Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ của đu quay, thấy vị trí của họ lại bắt đầu cao lên, có thể nhìn được rất xa, nhưng trong bao nhiêu người như vậy, bà lại không thấy bóng dáng Phong Lăng đâu cả. Bà cụ Phong lo lắng cau mày, lại gọi điện cho cô.

Lần này điện thoại đã có tín hiệu, nhưng chuông kêu mãi mói có người bắt máy: "Alo."

"Thế nào rồi? Đã cắt đuôi được mấy kẻ bám theo chưa?"

"Chưa ạ, chúng vẫn đang bám theo cháu, cháu đang dẫn chúng ra phía Đông của công viên, nhưng cháu thấy chiếc xe đỗ bên ngoài ban nãy hình như vẫn còn người. Mọi người đừng xuống vội, cũng đừng đi một mình, chờ tin của cháu."

"Gì cơ? Vẫn còn người á?" Bà cụ Phong sững sờ: "Rốt cuộc đám người này muốn làm gì vậy chứ? Chỉ là một đứa bé, ba mẹ nó đều không ở bên, sao còn bị người khác bám theo thế này?"

Phong Lăng không trả lời ngay, không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì mà điện thoại bị dập máy.

Sau khi nhà họ Văn xảy ra chuyện, mọi truyện trong ngoài không ai biết được, về sau gia đình giàu có mà Nhạc Văn Tình được gả qua đó cũng có vấn đề. Rốt cuộc kẻ này muốn có được thứ gì từ bé Mạt Mạt, Phong Lăng không rõ, nhưng ít nhất cô biết đám người này thật sự muốn đưa thằng bé đi. Chắc chắn bé Mạt Mạt sẽ sợ đến mức bị ám ảnh, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không thể dễ dàng bị kẻ khác đưa đi lợi dụng được.

Phong Lăng nhét điện thoại vào túi áo.

Bám sát thế này.

Xem ra chúng nhận ra cô rồi.

Những kẻ này không biết trước đây cô sống ở đâu sao? Chúng không hề biết về cô? Hay chúng có đủ tự tin có thể đánh lại cô nên muốn ra tay luôn?

Phía trước đã là đường cụt, các hướng khác đều là người, phía sau lưng lại là mặt hồ mà cô vừa vòng qua.

Cô liếc mắt nhìn rồi đi nhanh vào con đường toàn đá cuội bên cạnh, bước chân của cô rất nhanh khiến hai gã đàn ông to cao kia đuổi theo hơi tốn sức. Phong Lăng vẫn không hề dừng bước, cô men theo con đường trải đá cuội, đi vào cánh rừng nhỏ. Cùng lúc đó, cô cởi chiếc áo buộc ở bụng ra, mặc lại lên người, vừa đi vừa khẽ hoạt động cổ tay, mắt sáng như đuốc vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Phía cuối khu công viên này là một rừng cây nhỏ, đằng trước và bên phải đều là tường cao bao quanh, nếu đi thẳng tới nữa thì sẽ là một góc khuất.

Vẻ mặt Phong Lăng không có gì khác thường, nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, cô quét mắt nhìn qua tất cả các cây ở đây, nơi này không có các thiết bị trò chơi, có rất ít người tới. Cô ghi nhớ hết độ cao, vị trí của các cây và vị trí của những bụi cỏ cao ít ỏi đằng trong vào trong đầu, tự động phân tích thành một bản đồ chạy trốn và bắt kẻ địch tốt nhất.

Cuối cùng, hai người kia đã bước chậm lại, có vẻ như để quan sát xung quanh, cũng nhận ra nơi này không còn đường để đi nữa, nhưng Phong Lăng vẫn không hề do dự mà tiến về phía trước.

Đúng lúc này, Phong Lăng vòng qua một cái cây to đằng trước, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai kẻ kia.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)